BÓNG ĐÈ - Trang 12

thở Thụ đều đều vung vãi. Làm sao anh lại có thể ngủ ngon đến vậy? Chưa
bao giờ tôi ghét cái khuôn mặt phinh phính bình lặng của Thụ như lúc này,
anh bỏ mặc tôi đơn độc, nhoài nhã. Khí quyển mỗi phút một nực nồng, rít
ẩm, ngột ngạt. Thời gian như bất tận, tôi không dám ngoái lại nhìn mảng
đen đã rất gần, chỉ tích tắc nữa sẽ ập xuống mình. Tay chân tê cứng mà lạ
thay, hai con ngươi tôi mở to chưa từng thấy, sáng xuyên thủng màn đêm,
đến nỗi tôi nhìn được cả những sợi lông mi của chính mình đang vòng cung
lên vầng trán căng rát, xót rạn mồ hôi. Dường như Thụ vừa dịch lưng. Anh
lăn sát vào tôi hơn, một chút nữa thôi là anh chạm vào người tôi, nhưng
Thụ bất động ở ranh giới ma mãnh ấy, bây giờ tôi nhìn rõ hai mắt anh
không nhắm tý nào, thậm chí mở to hơn thường ngày. Mảng đen đã thôi
uốn lượn trên mền vải, nó thò hẳn vào lùng sục từng bộ phận thân thể tôi.
Bàn tay lần rờ trọn đường viền môi, nắn từng chiếc răng xinh xắn, hệt như
khi Thụ trườn lên tôi thổi khúc dạo đầu. Đến hai núm vú bàn tay đang lạnh
lẽo chợt nóng rẫy. Mỗi ngón thiêu rụi tôi như lửa. Màn đen rẫy rùng khi có
tiếng giầy rón rén trên sân gạch và bóng áo cánh khen khét mùi đàn ông
hiện ra. Cô út về tới. Bàn tay vẫn lẩn nhẩn nơi êm ái mượt mà làn da bụng
con gái. Tôi đinh ninh em chồng mình sẽ nhìn thấy, sẽ tri hô lên và mọi
người nhào tới hất mảng đen, chặt bàn tay vô liêm sỉ khỏi người mình.
Nhưng Thắm chỉ trân trân ngưỡng cửa nhìn ngắm, hai hàm răng bít chặt,
bước những bước ngắn vội vào buồng. Tôi nghe tiếng cười đắc ý sát gần.
Bàn tay bắt đầu mạnh bạo hơn gỡ lớp vải kết mồ hôi, bóc tách thuần thục.
Mồ hôi tướp ướt đùi non, rãi rà rề xuống mặt phản trơn rít. Rồi khi bàn tay
túm trọn lụa nhiễu đen óng, mảng đen bỗng tan loãng hiện rõ hình dáng
một con người nghênh ngáo. Tôi hiểu mình phải im lặng, im lặng trong sợ
hãi tột tận đời người. Khói đen tan biến hết. Tôi hét lên, tôi thấy mình hét
lên một tiếng sập trời khi lờ mờ nhận ra đường nét trên gương mặt đang đè
mình. Tia nhìn xéo sắc lạnh, hàm răng hơi nhô đanh ác đầy quen thuộc.
Chưa kịp định thần, chiếc quần tôi đã bị kéo phăng bằng một động tác như
ảo thuật. Mồ hôi rìn rịn bức bối hai đùi, đúng khi tôi cảm được sự cương
cứng thúc lên bụng thì cánh cửa buồng mở toang và mẹ chồng tôi hiện ra
với chiếc bật lửa. Tôi muốn vùng chạy khỏi nỗi nhục nhã ê chề. Bóng đen

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.