BÓNG ĐÈ - Trang 14

đâu cần nhai nhiều thế, hở Thụ? Miệng anh nhều nhào chất bột chẳng đẹp
chút nào.

“Em dậy muộn quá đấy”.
Thụ không trả lời tôi. Câu nói của anh tôi biết hiểu thế nào. Tôi phải tự

trả lời cho nghi hoặc của mình, phải tự mình chèo chống qua vùng lũ xoáy.
Nhưng tôi biết hỏi ai, tìm ai bây giờ? Bàn tay thon ơi, bàn tay diệu kỳ ơi,
bàn tay có biết không, trả lời tôi đi. Tôi thay áo quần, bỏ ra bộ đồ ẩm rít mồ
hôi nhàu nhĩ, quần lót đặc quánh thứ chất nhầy ngà tôi chẳng biết gọi tên.

Khi trở lên nhà, mẹ chồng tôi không còn ngồi trước hiên. Cả Thụ và

cô Thắm cũng lảng lờ nơi nào. Tôi bỗng thấy mình như được cởi dây trói
vô hình. Bàn tay ngón dài sáng nay càng thanh tao lạ lùng. Không xui
khiến, nó kéo roạc tấm màn đỏ trước bàn thờ, tựa muốn cho tôi thấy điều
gì. Quả thực chưa bao giờ tôi nhìn kỹ bàn thờ tổ tiên nhà Thụ. Bây giờ đập
ngay vào mắt tôi là hai huân chương liệt sĩ, một Điện Biên, một đường 9
Nam Lào. Hai tấm ảnh truyền thần dương cặp mắt dài dại song vẫn là tia
nhìn lạnh lẽo đầy hãnh tiến. Thụ chưa kể tôi nghe về những tấm huân
chương này bao giờ. Sống lưng tôi lại ởn sốt. Những đôi mắt đang chằm
chằm hắt tia nhìn sắc lạnh lên thân thể. Đôi mắt liếc xéo của những người
đàn ông dòng dõi đế vương chết rồi vẫn đội lên đầu xứ sở Trung Hoa. Tôi
quay lưng trước đôi mắt đêm qua đã vờn rượt lên tấm thân nóng ẩm kích
động đàn bà của mình. Tôi chạy ra sân, chạy xuyên cánh đồng ngô đã vàng
trĩu, bóng nhẫy những quả bắp căng rửng hạt tròn. Gió đượm mùi đất ẩm,
mùi khô quánh trộn với nước sông tù hãm miết hơi dần dật vừa vuốt ve vừa
sờ soạn chiếc áo cánh thêu cành hoa đỏ đậm vắt ngang hai bầu ngực tôi
đang thở gấp. Bên trong chúng chẳng có gì mà vẫn bị kềm hãm. Tôi muốn
thân thể tôi được giải phóng, tôi muốn bầu ngực mình núng nẩy tự nhiên
reo hát. Chúng đang kêu lớn lên rằng đêm qua trí óc tôi không mơ, chúng
đã bị vầy vò, bị liếm láp, bị nát nghiền. Tia nhìn xéo sắc lạnh, hàm răng hơi
nhô của những tấm hình trên mộ bia thản nhiên, tráo trơ hãnh tiến một cách
bình lặng. Bình thường như tôi đã bị cưỡng hiếp. Nhưng sao tôi không
chống cự? Phải chăng tôi đồng lõa, phải chăng tôi đã ưỡn người lên chờ
đón? Phải chăng vòng quay đã được sắp đặt từ buổi trưa ngốt ngát bất

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.