BÓNG ĐÈ - Trang 26

màng, màu hồng của chiếc thiệp cưới vướng cuối giường tựa chiếc quần lót
mà người đàn ông đã dùng miệng cởi khỏi người tôi trong giấc mơ ban nãy.
Tôi cúi xuống kiếm tìm, đôi săng-đan màu trắng sáng lên dưới chân
giườợng. Ngày mai tôi sẽ mang đôi săng-đan ấy dưới chiếc váy cưới về nhà
chồng. Không phải ngày mai, chính là ngày hôm nay. Ðã ba giờ sáng. Tôi
còn bao nhiêu giờ cho cuộc đời con gái? Mà cuộc đời con gái của tôi bắt
đầu từ bao giờ? Phải chăng từ gương mặt buồn nhưng sáng bừng lên nỗi
đam mê trong đôi mắt ấy. Ðôi mắt ăn cắp 15 năm tuổi thơ tôi và dâng hiến
đến tôi nhiều cuộc đời khác.

Tôi gọi anh là anh. Tên anh lặn sâu vào mạch huyết không cần nói

thành lời. Ngôi nhà lặng lẽ khuất sau vườn cây như òa vỡ, nứt những tiếng
cười và âm thanh hạnh phúc mỗi ngày chủ nhật. Lần đầu tiên, khi anh
gượng nhẹ, rón rén giắt tay tôi bước vào ngôi nhà, tim tôi tắt từng mạch
máu. Tôi nhìn thấy thiên đường và thấy cả địa ngục trong ngôi nhà lẳng
lặng. Cách bài trí ngôi nhà theo lối cổ xưa với những bức tranh Ðông Hồ
bằng giấy gió làm không gian ù mề, lười biếng như ánh mắt của anh khi tôi
nói về tương lai và những mơ ước của mình. Bàn ghế lẳng lặng, đến cả con
chó có bộ lông mượt như lụa cũng lẳng lặng. Anh nói từ ngày ly hôn, anh
chưa đưa người phụ nữ nào về nhà. Có lẽ vì thế, con chó của anh không
còn biết hơi người. Hình như nó nghĩ tôi là một loài động vật. Sau này,
nhiều chủ nhật trôi qua giữa ngôi nhà đã trở thành thiên đường, tôi cảm
thấy con chó có bộ lông màu xám mượt mà vẫn không xem tôi là một
người bạn. Ðôi mắt rười rượi luôn mở lớn của nó mang ngàn lời trách cứ
lẫn thương hại. Nhất là buổi chiều ấy, buổi chiều tôi cắt đứt tuổi thơ vội
vàng bằng anh. Cắt đứt bằng lưỡi, bằng môi, bằng mắt, bằng tất cả sức
mạnh và nhịp đập rối loạn say mê. Căn phòng ngủ ngăn nắp của anh lộn
tung những mê cuồng. Mê cuồng chứng giám nỗi mất mát và bắt đầu sự hồi
sinh. Hồi sinh một người đàn bà thực thụ. Người đàn bà 16 tuổi. 16 năm
tuổi thơ, anh cắt trọn trong một cú thọc sâu. Và kết thúc bằng vũng máu đỏ
dấy lên như báo hiệu một cuộc đời giông bão. Sau đấy là im lặng hoàn
toàn. Chỉ khi chú chó lông xám của anh nhảy phắt lên giường hít ngửi vết
máu loang rộng trên nền ra trắng và hú lên một tiếng khó hiểu, tôi hồi tỉnh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.