BÓNG ĐÈ - Trang 46

gái của tôi, không có những song cửa sổ màu xanh, tấm rèm cửa màu xanh
trông ra khu vườn đầy tiếng hoan ca mỗi bình minh. Không có đồng hồ
bính boong đếm giờ treo ngoài phòng khách mà bố tôi mang từ bên Nga về
mười mấy năm trước. Căn phòng lạ, tiếng rao lạ, cả ánh nắng ban mai cũng
lạ lẫm, tôi lại mộng du nơi đâu? Ðôi chân tôi sáng nay cũng lạ lẫm dưới
thân mình. Có phải đêm qua tôi đã chạy xuyên Thái Bình Dương để tìm
người đàn ông xa xứ, để nở hai bầu ngực ôm trọn khuôn mặt ngây thơ lạc
mẹ của chàng? Nhấc mình khỏi tấm chăn cũng một mầu nâu xám như tấm
rèm cửa, tôi ngạc nhiên vô cùng. Tôi đang mang đôi săng-đan trắng mà tôi
ưa thích dưới chân. Và trên sàn gạch hoa mầu nâu xám, chiếc váy trắng
nằm soãi như một lời nhắc nhở. Chiếc váy cưới. Vu quy. Ðêm tân hôn.
Không gian tê dại, mạch máu tôi tê dại. Tôi không mộng du, tôi không ở
nơi chốn của câu chuyện thần tiên nào, tôi đã trải qua lễ vu quy và đêm tân
hôn trong một căn phòng lạ. Tiếng thở sâu dài hàng thế kỷ chìm lặn da thịt,
tôi biết chắc cuộc đời thiếu nữ của mình đã hết. Nhưng người đàn ông
chấm hết cuộc đời con gái của tôi ở đâu, người đàn ông bố luôn khen giỏi
giang, cấp tiến và nhiều vốn tư bản sao không ở bên tôi lúc này? Như đáp
lại sự băn khoăn của tôi, những tia nắng chạy xiên khắp căn phòng, đan
hình mắt cáo lên tấm chăn màu nâu xám. Hất tung tấm chăn, tôi biết mình
muốn kiếm tìm. Những tia nắng đột nhiên biến mất. Căn phòng bỗng ảm
đạm. Một luồng khí phụt vào thân thể tôi, buốt xót. Trước mắt tôi, trên
chiếc ra nâu xám, trong ánh sáng nhờ nhợ của một không gian xám, thân
thể một người đàn ông thẳng đơ như chết rồi. Khuôn mặt Tây phương vô
hồn trông đến cả vài trăm tuổi nhưng được tân trang màu mè từa tựa bức
tượng tôi vẫn thường trông thấy mỗi khi đến cơ quan bố. Toàn bộ thân thể
người đàn ông xám lạnh, duy chỉ có hàm râu quai nón rậm rì loen nhoen
nhiều vệt trắng. Làn da tôi trở nên xám tái như màu căn phòng, màu suy
nghĩ, màu thân hình người đàn ông duy nhất đang hiện diện trên chiếc
giường. Căn phòng u ám lạ thường. U ám như không phải là ngày đầy nắng
tôi vừa nhìn thấy vài phút trước. Không còn là hoảng hốt, trái tim hóa đá.
Người đàn ông hôm qua đã cưới tôi, người đàn ông luôn nhắn tin cho tôi
những lời khó hiểu, người đàn ông đã tặng chị tôi áo choàng lông thú chẳng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.