BÓNG ĐÈ - Trang 65

ôm xốc lấy bà. Người bà lạnh nhưng tôi thấy được hơi ấm, hơi ấm tôi chưa
biết bao giờ. Bỗng nhiên, một tiếng nói trào ra khỏi lồng ngực xé toang
ngăn cách “Mẹ!”. Đôi tay người đàn bà huệ trắng dang rộng tựa cánh thiên
thần đón tôi vào thương yêu thiêng liêng. “Đã bao đêm mẹ mơ thấy con,
mẹ mơ thấy ngày được gặp con. Con là thằng cu Giao bé bỏng của mẹ đây
mà...”. Mềm oặt trong tay tôi, da xanh nhợt, bà ngất xỉu. Phố núi bừng lên
lóng lánh trong làn sương hư ảo.

Còn đúng hai hôm nữa đến Rằm tháng Bảy. Người đàn bà huệ trắng

đã hồi phục phần nào. Bác sĩ bảo bà bị bệnh tim đã lâu, gặp xúc động
thường hay đột quợ. May mà kịp. Tôi đưa bà về căn nhà chênh vênh. Bình
huệ trắng đã rụng hết những cánh tàn xuống mặt bàn, trơ lại mấy cọng xác
xơ. Tôi thu dọn kỹ càng, nhặt nhạnh từng mẩu hoa, rửa sạch chiếc bình. Mẹ
tôi - vâng - mẹ tôi - người đàn bà huệ trắng nở nụ cười roi rói trên môi. Cả
rừng ánh sáng hắt lên từ nụ cười của mẹ. “Từ nay mẹ được hồi sinh, mẹ
không phải mua hoa huệ để lên bàn thờ mình mỗi ngày nữa rồi. Nhưng
Giao... con có tha thứ cho mẹ không? Mẹ là phù thủy, mẹ là người đàn bà
độc ác...”. Tôi nắm chặt hai tay mẹ nức nở. Mẹ ơi, con không tin mẹ độc
ác. Mà cho dù mẹ có làm gì đi nữa thì mẹ vẫn vô cùng linh thiêng đối với
con. Đêm Đà Lạt tự dưng quang đãng lạ lùng. Im phăng phắc. Mẹ khẽ
khàng ve vuốt từng sợi tóc tôi lần về quá khứ. “Mẹ đã bỏ bố con đi theo
ông họa sĩ khi con mới chỉ hơn hai tuổi. Học Tổng hợp Văn, mẹ vốn lãng
mạn, yếu ớt và vô cùng nhạy cảm. Nhiều lúc mẹ thấy cô đơn khi xung
quanh đầy ắp, rộn rã tiếng cười. Bố con cứ biền biệt xa nhà với những công
trình khảo cổ của mình. Mẹ chông chênh quá đỗi. Nội con lại quá khắc
nghiệt. Rồi ông họa sĩ đã đánh cắp trái tim mẹ, thổi bùng lên trong mẹ bao
đam mê tưởng quá xa vời. Người đàn bà trong mẹ vùng vẫy bạo liệt. Mẹ bỏ
nhà theo ông họa sĩ khi con vừa cai sữa. Trong mẹ lúc ấy chỉ có khao khát
được sống cho chính mình, hình bóng con thật mờ nhạt. Ông họa sĩ và mẹ
đã chênh vênh bên nhau ở sườn đồi cao nguyên này từ ngày ấy. Thời gian
ngắn sau, mẹ nghe tin bố con mất và cũng là khi mẹ phát hiện mình bị bệnh
tim. Mẹ những tưởng mình không qua khỏi. Ông họa sĩ rất yêu mẹ, chăm
lo, săn sóc thương mến vô cùng. Nhưng mẹ nhớ con, hình bóng con tràn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.