BÓNG ĐÈ - Trang 66

ngập tâm tưởng mẹ. Mẹ đánh tiếng muốn về xin nội mang con đi. Nội con
trả lời: ‘Nếu còn nghĩ được mình là người mẹ thì đừng bao giờ quay về hay
liên lạc với ông cháu tôi nữa. Bố mẹ nó đã chết cả rồi’. Mẹ biết tính nội.
Nội đã nói là làm, khó ai lay chuyển nổi. Những cơn đau tức hành hạ thể
xác và tâm hồn mẹ ròng rã. Mẹ cầu nguyện cho con, dò la tin tức của con
hàng ngày. Nhưng rồi nội con bỏ Hà Nội đi. Mẹ bặt vô âm tín. Không có
ông họa sĩ, chắc mẹ đã đi từ căn nhà chông chênh này xuống suối vàng mấy
chục lần có thừa. Mẹ thường thấy con mỗi đêm. Con nhìn mẹ vừa xa vừa
gần, muốn với tay ôm con mà không thể nào đụng tới. Rồi mẹ thấy nội con
nói đúng, tốt nhất mẹ nên ‘chết đi’ với con và nội. Bình huệ trắng án ngữ
trong phòng mẹ từ đấy. Mẹ tự ‘cúng’ mình mỗi ngày, cứ mỗi lần như vậy
mẹ thấy được cứu rỗi, bớt được một chút lỗi lầm với con. Tai họa lại ập
xuống, số mệnh mẹ chao nghiêng. Ông họa sĩ lâm bạo bệnh qua đời. Vành
xô trắng quặn đau tóc mẹ. Mẹ thui thủi một mình trong căn nhà chông
chênh với lay lắt buồn phiền, day dứt lầm lỗi. Nhưng tự nhiên mẹ thấy hy
vọng, mẹ biết con sẽ tìm thấy mẹ, mẹ biết sự linh thiêng sẽ ban phát cho mẹ
hạnh phúc...”. Mái tóc tôi đẫm nước mắt mẹ, một thứ dầu gội linh thiêng
nhất cõi đời. Tôi thức suốt đêm nhìn mẹ ngủ. Mẹ ngủ ngon lành như một
đứa trẻ, mãn nguyện và siêu thoát. Chiếc gạt tàn đầy ắp mẩu thuốc lá. Lần
đầu tiên tôi hút thuốc.

Giọng Tín hốt hoảng khi nhận ra tôi: “Mày đang ở đâu vậy, sao chưa

về? Nội mày gọi tao liên tục, có vẻ lo lắng lắm. Về nhanh lên”. Tôi khẩn
nài bạn: “Có việc rất hệ trọng xảy đến với tao. Bây giờ mày đến nhà tao,
tao muốn nhờ điện thoại của mày nói chuyện với nội. Ba mươi phút nữa
nhé”. Tôi kể hết, kể không sót một chi tiết nào. Nội im lặng rất lâu. Và
chậm rãi. Chậm rãi như chiếc kim giờ, nói thoảng trong hư không. Nhưng
tôi hiểu nội đang mừng, mừng trong nỗi đau: “Nội có lỗi với cháu. Ngần ấy
năm trời lặng thinh mặc cho cháu hoài nghi. Nội đã mất đi đứa con trai độc
nhất. Bố cháu lao mình xuống biển tự vẫn vì đau khổ chứ không phải bị
ngã như người ta nghĩ. Chỉ có nội biết điều đó. Mẹ cháu đã giết đứa con trai
độc nhất của nội. May mà nội còn có cháu. Làm sao nội có thể tha thứ cho
mẹ cháu, làm sao nội có thể cho cháu gặp lại người đàn bà ấy được. Khi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.