BÓNG ĐÈ - Trang 79

độc đưa tôi vào trạng thái mê man. Và bây giờ, tôi tỉnh giấc trên một
khoang tàu đang xuôi Nam, cạnh chiếc va-li im lặng.

Tàu xuyên hầm đèo Hải Vân, tôi lại mơ màng ngủ. Tôi có linh cảm,

bên kia, ánh sáng đang chờ đợi tôi, chờ đợi để tưới thấm đẫm trái tim bị
thương tổn nhưng vẫn thịch đập mê cuồng. Tôi hay có những linh cảm kỳ
lạ. Đoàn tàu chuẩn bị thoát khỏi hang đen, vùng ánh sáng chói lòa phía
trước hắt tới tấp.

❉❉❉

Sau này tôi vẫn không thể lý giải được tại sao mình xuống tàu ở ga

Quy Nhơn rồi đáp xe lên vùng đất đỏ cao nguyên. Cũng vậy, tôi không thể
lý giải vì sao mình bước chân lên thượng nguồn con sông Ba một đêm
trăng sáng trắng núi rừng, tôi không hề có bất cứ toan tính nào. Làm sao tôi
có thể ước đoán, có thể toan tính là tôi sẽ gặp người đàn ông ấy. Lại là một
người đàn ông, cuộc đời tôi trợt dài theo những người đàn ông.

Người đàn ông hiện ra rõ ràng hình dáng. Hai cườm tay lui khui, ngúc

ngoắc bấu xé, vằng đập thân thể cường tráng nhưng tan hoang nhiều chỗ lỡ
nham nhở. Một cườm tay hơ hoác, một cườm tay chỉ còn hai ngón đeo lúc
loác đang quờ quạng cấu xé man dại. Cường độ tiếng hét lên cao mãi, tôi
có cảm giác nó xuyên qua, vọng thấu cánh rừng nguyên sơ, về nơi đâu đó
xa lắm. Về nơi tạo hoá, thượng đế đã nặn ra con người và cũng nặn tặng
cho con người nỗi khổ đau. Tiếng hét thấu đến tận cùng. Tôi bước đến thật
gần, người Thợng vẫn không hay biết. Dường như sự đau đớn cùng cực là
tất cả đối với ông ta lúc này. Tiếng thét câm bặt. Tôi bỗng hãi sợ vô cùng.
Máu ngừng chảy, từng đường gân lòi ngược da thịt. Tiếng kêu bật khỏi
miệng tôi run rẩy. Hai bàn chân tôi là cái đuôi con thạch sùng bị lìa đứt. Tôi
bay trong bóng tối nhờ nhờ và dòng sông trở nên đen ngòm trồi trật cuộn
xoáy bên mình. Thời gian đứng im. Tôi dỏng tai nghe ngóng. Tiếng động
rất gần và tiếng nói mơ hồ, tựa lời cưng nựng, lại tựa giọng gầm gừ đe doạ.
Rồi mây đen cũng trôi qua, vầng trăng lại rắc ánh sáng tràn trề. Hình ảnh
đầu tiên là một đôi mắt. Hai tròng đen thăm thẳm u hoài tỏa ra thứ ánh sáng
mà ở thành phố tôi chưa bao giờ trông thấy. Trìu mến. Và chân thật. Phút
chốc, tất cả nỗi hãi sợ ban nãy bay biến, dòng sông bỗng trở nên khắn khít,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.