BÓNG EM XA HƠN CHÂN TRỜI - Trang 171

Cảm xúc duy nhất ở nàng là căm phẫn. Căm phẫn bản thân mình, vì để
chuyện này xảy ra, vì đã mù quáng và nhẹ dạ thế.

Rời nhà Garrett, nàng về lâu đài trong tình trạng mụ mẫm và đi thẳng về
phòng riêng. Nàng đứng đó mấy phút, nhìn quanh, lần đầu tiên thực sự
quan sát căn phòng. Loạt rèm cửa màu hồng. Giường ngủ che màn. Bộ sưu
tập búp bê sắp hàng đọc tường. Nàng đã hai mươi bảy tuổi mà vẫn sống
trong căn phòng kiểu bé gái.

Phẫn nộ với bản thân, nàng gạt tất cả vào túi rác. Việc đầu hên nàng làm
sáng hôm sau là nhấc điện thoại gọi cho người trang trí nội thất. Nàng
không báo với ai hay xin phép ai cả. Nàng chỉ tiến hành, và ngạc nhiên
thay, hình như không ai chú ý.

- Em không thể sống thế này được - Vài ngày sau đó Anne bảo nàng. Cô là
người duy nhất Louisa giãi bày tâm sự. Nàng không thể chịu được việc đối
mặt với những người còn lại, biết rằng họ sẽ thất vọng về mình và tái khẳng
định rằng họ đã luôn luôn đúng.

- Sống thế nào? - Louisa hỏi lại.

- Buồn bã. Không có em và tinh thần lạc quan của em, rất có thể chị đã
chìm đắm trong cái hố không đáy của sự tiêu cực.

Louisa không muốn chịu trách nhiệm thêm một chút nào nữa. Nàng đã quá
mệt mỏi với việc cố gắng thuyết phục bản thân và cả nhà rằng mọi việc rồi
sẽ khởi sắc và tươi sáng. Nàng muốn bắt đầu sống với thế giới thực. Nàng
thậm chí tự hỏi, phải chăng vì nàng chưa bao giờ thực sự trải nghiệm nỗi
đau buồn và trầm cảm, nên sự hoảng sợ và cái vực thắm trống rỗng mà
nàng đang rơi vào chỉ là một cách đối phó khác thường của riêng nàng.
Nàng thậm chí chẳng buồn để tâm đến Chú Bánh gừng, dạo này hắn ta
cũng lặn đâu mất tăm.

Năm ngày sau khi mối quan hệ với Garrett tan vỡ, Louisa đến gặp kiến trúc
sư để chết kế hoạch cho nội thất mới của nàng. Đang bàn bạc thì Chris thò
đầu vào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.