BÓNG HÌNH - Trang 292

Olivia không thể nhếch nổi 1 nụ cười. Nói vậy có phần hơi quá đáng, tất

nhiên, nhưng rõ ràng đó chính là hoàn cảnh Victoria đang phải sống.

- Em tả lại cho chị 1 bức tranh xinh đẹp quá.

- Đúng vậy đấy, Ollie. Đó là khổ nạn, từng giây phút. Em không biết

chúng em đang cùng làm nên cái gì nữa. Nếu Charles là người đàn ông
chân chính, hẳn anh ta cũng phải hỏi mình như thế.

- Chị vẫn khuyên em phải suy nghĩ thêm trước khi đi đến 1 quyết định.

Lát sau, 2 chị em xuống cầu thang, tay trong tay. Khi họ bước vào phòng

ăn, Charles nhìn thẳng Olivia:

- Em khá hơn rồi chứ?

- Ơ... vâng..., cô ấp úng, không biết phải nói gì, trong khi Victoria phá lên

cười.

- Chị ấy thấy khỏe. Chính em mới là con mụ ác mỏ ghê tởm mà anh đã

cưới về... Nhưng em cũng xin anh thứ lỗi cho em vì sự bộc phát vừa rồi.

Chuyện lầm lẫn nhỏ nhặt ấy đã là cơ hội để làm dịu bớt bầu không khí.

Olivia đỏ bừng mặt, quay đi. Lại thêm 1 lần, anh không thể nhận biết được
họ. Cũng bởi họ đã cố ý mặc cùng kiểu váy và để kiểu đầu giống nhau.

Rất dễ nhầm lẫn họ, ngay cả biểu hiện cau có của Victoria, điều có thể

giúp anh nhận ra cô, cũng đã biến mất như 1 phép màu khi cô gặp chị gái.

Sau sự kiện nhỏ bất ngờ ấy, tâm trạng mỗi người đều tỏ ra tốt hơn. Kỳ

nghỉ trôi đi trong không khí khá dễ chịu. Nhưng Victoria lại lấy lại vẻ u uất
lúc ra đi. Cô đã có hàng giờ tranh luận với cha cô về chiến tranh và kể lể dài
dòng cho ông nghe về trận đánh chết chóc Ypres. Thật lạ lùng, cô, Victoria
vốn chán ghét nông thôn, lại có được cảm giác dễ chịu khi về Croton. Bây

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.