BÓNG HÌNH - Trang 377

trên biển Ai-len đã làm nảy sinh trong cô nỗi sợ hãi sâu kín. Cô thảo luận
giá cả với người điều khiển phà. Chuyến ấy chỉ có một dúm hành khách. Đó
là một buổi chiều, thời tiết đẹp, mặt biển sáng loáng phản chiếu màu xanh
ngắt của bầu trời, nhưng Victoria dán mắt vào những con sóng, rùng mình
theo từng đợt sóng, lúc nào cô cũng tưởng mình có nguy cơ bị chết.

- Vous avez bien peur, mademoiselle. (Cô khá sợ hãi đấy nhỉ?)

Người thuyền trưởng mỉm cười với cô. Trong đời ông chưa từng gặp cô

gái nào xinh đẹp như vậy. Cô ấy có vẻ đang rất khủng hoảng, đôi mắt dõi
trên biển, để tìm cái đuôi trắng dài của một quả ngư lôi rẽ nước.

- Lusitania – cô đáp lại một từ như để cho qua chuyện.

Ông gật đầu. Bi kịch ấy đăng trên tất cả các báo. Mỗi lần đọc bài báo,

Victoria lại nghiến chặt hàm răng. Những ý nghĩ của cô hướng về Oliva,
nếu chị ấy không nhận được điện của cô thì sao, nỗi lơ lắng sẽ cắn rứt chị
ấy không yên.

Chuyến đi ngắn đến Calais trót lọt không có sự cố bất ngờ nào. Khi đến

nơi, người thuyền trưởng cho hành lý của Victoria lên bờ. Rồi ông dẫn cô
tới trước một người đàn ông đang ngồi trước tay lái chiếc ô tô con, anh ta
đã đưa cô về khách sạn gần nhất và dứt khoát từ chối tiền của cô... Sau một
cuộc trao đổi ngắn bằng tiếng Pháp giữa người lái xe và chủ khách sạn, ông
ta đã dành cho người mới đến một căn phòng xinh xắn trông ra biển.

Cô đề nghị được gọi điện thoại, may mắn thay nó vẫn còn hoạt động. Cô

bấm số máy người ta đã đưa cho cô ở lãnh sự quán Pháp tại New York.
Người từng liên hệ với cô, một người phụ nữ sẽ phân những người tình
nguyện vào các lĩnh vực hoạt động khác nhau của Hội chữ thập đỏ, đi vắng.
Không ai nói được tiếng Anh.

- Rappelez demain, mademoiselle. (cô hãy gọi lại vào ngày mai). Người

ta trả lời cô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.