BÓNG HÌNH - Trang 462

- Ông ấy sẽ choáng váng khi thấy cô thế này. Cô muốn vậy sao? Cô muốn

ông thấy cô trong tình cảnh này sao?

- Vâng, đúng thế đấy! – Cô kêu lên gấp gáp – cháu muốn anh ấy quay lại,

bác Bertie.

Bà Bertie cứ lờ đi. Từng cơn đau lại quặn lên trong cơ thể Olivia... Cô

mất hết khái niệm về thời gian. Không còn một cái gì trên thế giới này
ngoài sự đau đớn... Bác sĩ và bà Bertie gập hai chân cô lại và dang chúng ra,
bác sĩ ra lệnh cho cô rặn..., nhưng cô không thể.

- Tôi muốn Victoria! – Cô nức nở.

Bertie tròn xoe mắt. Một cơn co thắt mới lại đau xé trong Olivia.

- Victoria... - cô thều thào, - Victoria...

Từ nơi xa xăm, co nghe thấy em gái cô đang gọi.

- Chú ý lời nói nào, - Bertie thì thầm đầy yêu thương.

Bà nắm chặt tay Olivia với tất cả sức lực, cầu xin cô đã nghe thấy lời bà.

Đã đuối sức nhiều, Olivia vẫn cố răn nữa, rặn nữa... Đêm nhạt dần, ánh
sáng yếu ớt của bình minh đã vạch nơi chân trời và nỗi thống khổ của cô
vẫn tiếp tục. Bertie mệt lảo đảo. Charles pha café cho bà và bác sĩ. Lát sau,
anh lại khẽ gõ cửa, anh muốn biết tình hình vợ mình thế nào.

- Tệ lắm – cô rên lên thay câu trả lời của hai người – Ôi, anh Charles...

Tiếng kêu la, nước mắt của cô lại lấp đầy không gian. Anh tự hỏi không

biết những chuyện khủng khiếp của ngày xưa có lập lại hay không. Có thể
cô đã phải chịu một khuyết tật bẩm sinh. Có thể chuyện sinh nở đối với cô
sẽ nguy hại như với mẹ đẻ cô ngày xưa.

- Ôi, em yêu – anh những muốn phát điên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.