BÓNG HÌNH - Trang 463

Bác sĩ khuyên anh nên xuống đợi ở nhà dưới. Ông cũng bắt đầu lo lắng,

dù ông chưa nói lộ ra ngay. Những cơn đau lại trùm lấy cô. Cô vẫn cố rặn.
Charles thấy cô quá đau đớn nên đã nhất định không rời đi nữa. Hơn một
giờ sau, vẫn chưa có chuyện gì diễn ra. Thật không hy vọng.

- Tôi muốn ông ra ngoài ngay bây giờ - Bác sĩ lớn tiếng.

Charles nhìn thẳng vào mắt ông ta, quát lên.

- Tôi sẽ không đi đâu hết! Cô ấy là vợ tôi và tôi sẽ ở lại đây.

Anh nắm lấy bàn tay Olivia và cùng hai người kia khuyến khích cô. Dù

vô cùng đau đớn, cô dường như đã lấy lại được can đảm. Nhưng mặc cho
cô rất cố sức, bác sĩ vẫn không ghi nhận được một tiến triển nào. Ông kiểm
tra một lần nữa, rồi tuyên bố rằng thằng bé đang nằm ngược.

- Tôi phải lộn lại nó, - Ông nói ngay.

Olivia hét lên, Charles ứa nước mắt. Nhưng lần này, đứa bé bắt đầu động

đậy. Nó hẳn phải rất mập... Charles tự nhủ. Bây giờ anh hối hận rằng đã
không đưa cô đến bệnh viện. Trong suốt mấy tháng vừa rồi, bác sĩ cứ không
thôi đảm bảo rằng việc sinh nở sẽ diễn ra tốt đẹp nhất.

- Tôi không thể nữa... - Cô rên rỉ, đau khổ.

Một cơn buồn nôn cuộn lên, cô trớ ra, cô khóc..., những đau đớn dai dẳng

lại dồn dập tới. Charles không biết phải làm gì nữa. Anh thể với mình sẽ
không bao giờ làm cô có con nữa. Anh choàng tay ôm lấy cô, và trong khi
hai người chan hòa nước mắt cô vẫn cố sức rặn. Tiếng oa oa yếu ớt làm tất
cả đều reo lên. Từ cái bụng trong căng, to đùng của cô tòi ra một đứa trẻ bé
xíu... Một cô bé đỏ hỏn, đầy đủ hoàn hảo, ngọ nguậy trên tay bác sĩ. Người
cha, người mẹ nhìn nó, ngỡ ngàng, mừng rỡ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.