BÔNG HOA ĐÁ - Trang 92

họ bị đảo lộn và thay đổi.

Năm đó, lão chủ mỏ lại về khu nhà máy sống. Chắc hẳn lão ta đã tiêu hết

sạch tiền ở Saint Peterburg, nên mò về khu mỏ này để moi tiền. Việc này
thì cũng dễ hiểu thôi, tiền sẽ không kiếm được, nếu không có đầu óc.
Những viên đốc công và quản lý ở trong vùng đã vơ vét rất nhiều rồi.
Nhưng chủ mỏ đâu có biết việc đó.

Một lần, khi lão ta đang đi xe ngựa trên phố thì bỗng nhìn thấy ba đứa trẻ

nhà ai đó đang chơi đùa gần nhà, đứa nào cũng đi ủng. Lão chủ mồ vẫy tay
gọi:

– Hãy lại đây!
Mitia trước đây chưa từng gặp chủ mỏ bao giờ, nhưng nhìn thấy những

con ngựa nòi với chiếc xe bóng đẹp, người đánh xe mặc đồng phục, còn
người ngồi trong xe thì to béo, tay cầm chiếc gậy có bọc vàng, cậu đã thầm
đoán ra.

Mitia cảm thấy hơi lo lắng, nắm tay hai em mình đi đến gần chiếc xe, lão

chủ mỏ rít lên:

– Chúng mày là con nhà ai?
Mitia lớn hơn cả, cậu bình tình trả lời:
– Chúng cháu là con người thợ chạm đá Danico. Cháu là Mitia, còn đây

là hai em của cháu.

Lão chủ mỏ tức điên lên, suýt nghẹn cả thỏ khi nghe thấy vậy, lão rít lên:
– Ôi, ôi, chúng đã làm gì thế này hả?
Sau đó hít một hơi dài, hắn gào lên như một con gấu:
– Cái gí đây hả? - Rồi chỉ thẳng cây gậy vào chân lũ trẻ. Hai đứa trẻ sợ

hãi chạy vào trong cổng nhà, còn Mitia thì đứng ngây ra, không thẻ hiểu
nổi lão chủ muốn nội về chuyện gì.

Còn lão chủ mỏ thì vẫn gào thét
– Cái gì thế này?
Mitia không hiểu chuyện gì, cậu nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.