BÔNG HOA ĐÁ - Trang 93

– Đất
Lão chủ rên lên như bị ai bóp cổ:
– Ặc, ặc! Thật hết chỗ nói! Ặc, ặc…
Lúc đó, Danico từ trong nhà chạy ra, nhưng lão chủ mỏ không thèm nói

chuyện với anh, gõ chiếc gậy vào người đánh xe ra lệnh đi.

Lão chủ vốn là kẻ không được bình thường, từ nhỏ đã vậy, khi về già

càng bệnh hoạn hơn. Hắn hành hạ mọi người, nhưng sau đó lại không thể
giải thích được hắn muốn gì. Anh Danico và người vợ cũng nghĩ rằng, mọi
việc có thể qua đi, may ra lão ta quên chuyện lũ trẻ khi về đến nhà. Chỉ có
điều lão già đó không thể quên được những đôi ủng của chúng. Việc đầu
tiên, lão ta cho gọi viên quản lý tới:

– Ngươi để mắt đi đâu thế hả? Ông chủ thì không có tiền để mua guốc,

thế mà lũ trẻ con tụi nông nô lại đi ủng. Ngươi làm quản lý cái gì hả?

Viên quản lý giải thích:
– Thưa ông chủ, Danico là người tự do và mức nộp tô của anh ta cũng

được ông chủ quy định rồi. Tôi thấy anh ta nộp đầy đủ nên nghĩ rằng…

– Ngươi… - lão chủ gào lên, - đừng có nghĩ nữa, mà hãy nhìn xem, bây

giờ chúng thế nào. Hãy tăng mức tô của chúng lên bốn lần.

Sau đó, lão ta cho gọi anh Danico lên và đích thân thông báo về mức tô

mới của anh. Danico thấy quá vô lý đã nói:

– Tôi không dám trái lệnh của ông chủ, chỉ có điều tôi không thể nộp

mức tô như vậy được. Tôi sẽ làm việc như những người khác, thực hiện
công việc ông giao vậy.

Lão chủ biết rõ là làm thế không có lợi. Những đồ bằng đá bình thường

hiện giờ chẳng mang lại cho hắn tiền, hắn thậm chí còn muốn bán tháo
những đồ tồn kho cả đống ở nhà nữa kia. Mà giao công việc khác cho
người thợ chạm đá thì lại không phù hợp. Lão chủ quát tháo một lúc lâu,
mặc cho Danico có hết lời xin, hắn vẫn quyết định anh phải nộp tô gấp đôi,
nếu không thì vào núi khai thác. Chẳng còn lối thoát nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.