BÔNG HOA ĐỎ - Trang 100

Thì cũng vậy thôi. Mọi thứ kết thúc rồi, giờ đây tôi không còn thuộc về tôi
nữa, tôi trôi theo dòng. Giờ đây tốt nhất là khôngnghĩ ngợi, không suy xét,
tiếp nhận mọi sự ngẫu nhiên của cuộc đời mà không chỉ trích phê phán, và
chỉ rống lên khi nào bị đau màthôi...

Người ta xếp tôi vào một đơn vị đặc biệt của doanh trại, dành riêng cho
những người được ưu tiên. Khác biệt là ở đó cógiường thay vì những tấm
phản, nhưng dù sao thì vẫn bẩn thỉu. Chỗ của những tân binh không được
ưu tiên thì hoàn toàn kinh khủng.Trước khi được đưa về các trung đoàn, họ
sống trong khu nhà kho lớn vốn là bãi nhốt ngựa: người ta chia nó thành các
dãy lán haitầng, phủ rơm lên và giao cho các cư dân tạm thời tự xoay xở tùy
khả năng. Lối đi giữa khu nhốt ngựa đầy tuyết và bùn đất do mọingười liên
tục tha từ ngoài sân vào, trộn lẫn với rơm tạo thành một đám lầy lội không
tưởng tượng nổi, mà đống rơm đó nếu khôngcó bùn tuyết thì cũng chẳng
sạch sẽ gì. Vài trăm con người đứng, ngồi và nằm trên đó, theo từng nhóm
đồng hương với nhau: mộtcuộc triển lãm dân tộc học đích thực. Cả tôi cũng
tìm kiếm đồng hương cùng huyện với mình. Những anh người Ukraina cao
lớn thôkệch trong những chiếc áo trấn thủ mới và những cái mũ lông cừu
nằm thành đám chen chúc và im lặng. Họ có khoảng mười người.

- Chào các anh em.

- Xin chào.

- Xa nhà lâu chưa?

- Hai tuần rồi. Còn anh là ai? - một người trong số họ hỏi tôi.

Tôi nói tên mình, hóa ra bọn họ đều biết. Gặp đồng hương, họ sôi nổi lên
một chút, bắt đầu trò chuyện.

- Có buồn không? - tôi hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.