BÔNG HOA ĐỎ - Trang 104

Dostoevsky, cái gì chị ấy cũng làm được, chuyện thế này chắc ở trong tiểu
thuyết nào đó cũng đã nói rồi. Tạmbiệt, triết gia!

Anh ta cười hồn hậu với câu đùa của mình và chìa tay cho tôi.

- Cậu đi đâu vậy?

- Sang khu Vyborgsky, đến bệnh viện.

Tôi vào phòng Kuzma. Anh không ngủ và cảm thấy khá hơn thường lệ, như
Maria Petrovna giải thích với tôi. Nàng ngồi bấtđộng bên giường. Kuzma
còn chưa trông thấy tôi mặc quân phục, nhưng diện mạo tôi làm anh khó
chịu.

- Người ta để cậu ở lại đây hay đưa ra trận? - Anh hỏi.

- Họ đưa tôi đi, cậu chưa biết sao? Anh im lặng.

- Biết rồi, tôi quên mất. Tôi bây giờ nhớ và suy nghĩ kém lắm, người anh
em ạ... Biết sao được, cậu đi đi, cần phải thế mà.

- Cả cậu cũng nói thế nữa, Kuzma Fomich ạ!

- Sao lại “cả tôi”? Chẳng lẽ tôi nói không phải hay sao? Cậu có công trạng
gì mà người ta miễn cho cậu? Đi đi và chết ở đó đi. Có những người khác
cần thiết hơn cậu, làm việc nhiều hơn cậu, mà họ cũng đi... Sửa gối cho tôi
với... thế thế.

Anh nói khẽ và cáu kỉnh, như đang trả thù ai đó vì bệnh tật của mình.

- Cậu nói đúng đấy, Kuzma ạ, lẽ nào tôi lại không đi? Lẽ nào tôi lại phản
đối chính bản thân mình? Nếu như thế thì tôi đã ở lại mà chẳng cần bàn
luận thêm gì nữa, lo chuyện đó cũng không khó gì. Tôi không làm như thế,
người ta yêu cầu thì tôi ra đi. Nhưng ít nhất đừng ngăn tôi phát biểu ý kiến
riêng của mình về vấn đề này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.