BÔNG HOA ĐỎ - Trang 130

tôi mới mở nổi mắt, và khi đã mở mắt lập tức thấy giá vẽ: nó trống trơn,
không có bức tranh. Nó nhắc tôi về những ngày đã trải qua, và mọi thứ lại
bắt đầu trở lại... Ôi lạy Chúa tôi, phải kết thúc chuyện này thôi!

Đầu tôi càng đau nhức hơn, sương mù bao phủ tôi. Tôi thiếp ngủ, tỉnh dậy
rồi lại thiếp ngủ. Tôi không biết xung quanh tôi là sự im lặng chết chóc hay
là tiếng ồn inh tai điếc óc. Một sự hỗn loạn âm thanh, không bình thường,
nghe rất sợ. Có thể đó là sự yên lặng, nhưng trong nó vẫn có cái gì đó keng
keng, thình thịch, xoay tròn và bay lượn. Y như có một cái máy bơm lớn
ngàn sức ngựa hút nước từ một vực sâu không đáy, đung đưa ồn ào, vang
lên tiếng ầm ào của nước đổ xuống và những tiếng máy chạy inh tai. Và
trên tất cả là một nốt ngân dài vô tận, mệt mỏi. Tôi muốn mở mắt đứng dậy,
đến bên cừa sổ để mở nó, lắng nghe những âm thanh sống động, tiếng
người nói, tiếng xe chạy, tiếng chó sủa và thoát khỏi âm thanh kia. Nhưng
không còn sức lực. Hôm qua tôi đã say khướt. Tôi đành phải nằm và lắng
nghe, lắng nghe bất tận.

Rồi lại tỉnh giấc, rồi lại thiếp ngủ. Đâu đó lại đập thình thình, rền vang chói
tai hơn, gần hơn và rõ rệt hơn. Những cú đánh tiến lại gần và đập cùng với
mạch đập của tôi. Chúng ở trong tôi, trong đầu tôi hay là ở ngoài tôi? Rền
vang, chói gắt, rõ ràng... một - hai, một - hai... Nó đánh vào kim loại hay
vào cái gì đó. Tôi nghe rõ tiếng đánh vào gang, gang kêu ùng ùng và rung
lên. Tiếng búa ban đầu đờ đẫn, như đánh vào một đám bầy nhầy, rồi sau đó
trong dần, trong dần và cuối cùng chiếc nồi hơi khổng lồ vang lên như
chuông. Sau đó dừng lại, lại khe khẽ, to dần, to dần rồi lại inh tai nhức óc
không chịu nổi. Hóa ra là thế này: ban đầu họ đánh vào sắt nóng chảy mới
nung, sau đó nó đông lại. Và chiếc nồi hơi vang rền khi đầu đinh đã cứng
lại. Hiểu rồi. Nhưng còn những tiếng động khác... Đó là cái gì vậy? Tôi cố
hiểu xem đó là cái gì, nhưng não tôi bị một làn khói che phủ. Hình như đó
là cái gì rất dễ nhớ, đã ám vào đầu, rất gần, nhưng chính xác là cái gì thì tôi
không biết. Không tài nào tóm lấy được... Thôi kệ nó kêu, bỏ qua đi. Tôi
biết, nhưng chỉ không nhớ mà thôi.

Tiếng ồn cứ tăng lên rồi lại giảm xuống, lúc lan rộng kinh hoàng, lúc lại
như biến mất. Tôi có cảm tưởng không phải nó biến mất, mà là chính tôi lúc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.