BÔNG HOA ĐỎ - Trang 131

đó biến đi đâu đó, không nghe được gì, không thể đụng đậy ngón tay, mở
mí mắt hay kêu lên. Tôi bị tê liệt, nỗi sợ hãi bao trùm lấy tôi, và tôi tỉnh
giấc, người nóng rực. Tôi không tỉnh hẳn, mà đi vào một giấc mộng khác.
Tôi thấy mình lại đang ở nhà máy, nhưng không phải nơi tôi đến cùng
Dedov. Chỗ này rộng hơn và u ám hơn rất nhiều. Khắp các phía là những lò
than khổng lồ hình thù quái dị. Lửa bắn ra từng chùm phủ muội khói lên
những bức tường của tòa nhà vốn đã đen ngòm như than. Các cỗ máy đung
đưa rền rĩ, và tôi khó khăn lắm mới len qua được giữa những bánh xe quay
tít và những sợi dây cu-roa rung bần bật. Không có một bóng người. Đâu đó
có tiếng gõ đập: ở đó đang làm việc. Ở đó có tiếng kêu điên dại và những
tiếng đập điên dại: tôi sợ đi đến phía đó, nhưng vẫn bị tóm lấy lôi đi. Những
tiếng đập càng lúc càng to hơn, tiếng kêu gào càng lúc càng kinh khủng
hơn. Rồi tất cả nhập lại thành tiếng rống, và tôi trông thấy... Tôi trông thấy
một sinh thể kỳ lạ, xấu xí đang quằn quại trên mặt đất vì những cú đòn túi
bụi từ tứ phía. Cả đám đông đánh, ai vớ được cái gì thì đánh bằng cái đó.
Tất cả đều là người quen của tôi, với vẻ mặt hung hăng, họ dùng búa, xà
beng, gậy, nắm đấm giáng vào sinh thể mà tôi chưa kịp đặt tên kia. Tôi biết,
đó chính là anh ta... Tôi lao tới, muốn hét lên: “dừng lại! tại sao?”, nhưng
bỗng thấy một khuôn mặt xanh mét, méo mó, đặc biệt kinh khủng. Kinh
khủng, bởi vì đó là mặt của chính tôi. Tôi thấy chính tôi, một cái tôi khác,
đang vung búa để giáng một đòn chí tử.

Rồi chiếc búa lao xuống sọ tôi. Mọi thứ biến mất. Trong một lúc tôi ý thức
thêm được bóng tối, sự tĩnh lặng, trống rỗng và bất động, rồi chính tôi sau
đó cũng nhanh chóng biến đi đâu đó...

***

Ryabinin nằm bất tỉnh hoàn toàn đến tận chiều tối. Cuối cùng bà chủ nhà
người Phần Lan nhớ ra rằng người thuê nhà hôm nay không ra khỏi phòng,
đoán có chuyện bèn vào chỗ anh, và khi thấy chàng trai tội nghiệp vật vã
nóng sốt, miệng lẩm bẩm đủ thứ linh tinh, thì sợ quá kêu lên bằng thứ
phương ngữ khó hiểu của bà và sai cô bé con đi gọi bác sĩ. Bác sĩ tới nơi,
thăm khám, sờ nắn, nghe ngóng, lầm bầm trong miệng, ngồi xuống bên bàn,
và sau khi ghi đơn thuốc thì bỏ đi, còn Ryabinin tiếp tục mê sảng và vật vã.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.