BÔNG HOA ĐỎ - Trang 138

Anh chạm tay vào cây cọ, như chia tay với nó, rồi rời khu vườn, và ngày
hôm sau lên tàu thủy về nhà.

Còn cây cọ thì ở lại. Giờ đây nó càng cảm thấy nặng nề hơn, mặc dù trước
chuyện này đã rất nặng nề rồi. Nó hoàn toàn một mình. Tán lá của nó vươn
cao hơn những loài cây khác đến năm xagien, và những cây khác kia không
ưa nó, ghen tị và cho nó kiêu ngạo. Độ cao chỉ đem lại cho nó toàn khổ đau.
Ngoài ra, tất cả bọn kia đều cùng nhau, còn nó thì một mình, nó nhớ bầu
trời quê hương mình rõ hơn, buồn thương về bầu trời đó nhiều hơn, bởi so
với mọi cây khác, nó gần hơn cái thay thế cho bầu trời là cái mái bằng kính
gớm guốc kia. Xuyên qua cái mái đó đôi lúc có thể thấy cái gì đó xanh
xanh: đó là bầu trời, dẫu xa lạ và nhợt nhạt, nhưng vẫn là một bầu trời xanh
thực sự. Khi lũ cây cối tán chuyện với nhau, Attalea luôn im lặng, sầu muộn
và chỉ nghĩ về một điều, giá như được đứng dưới bầu trời dẫu nhợt nhạt đó
thì tuyệt biết bao.

- Làm ơn cho biết người ta sắp tưới chúng ta chưa? - một cây thiên tuế rất
ưa ẩm ướt hỏi - Hôm nay tôi có lẽ sẽ chết khô mất.

- Tôi ngạc nhiên vì những lời của chị đấy, chị hàng xóm ạ - cây xương rồng
béo phệ nói - Chẳng lẽ lượng nước lớn người ta tưới cho chị hàng ngày như
thế vẫn còn ít hay sao? Nhìn tôi này: người ta cho tôi rất ít nước, mà tôi vẫn
tươi mọng đây.

Chúng tôi quen được chăm sóc nâng niu - cây thiên tuế đáp lời - Chúng tôi
không thể lớn trên thứ đất khô cằn của mấy thứ xương rồng nào đó. Chúng
tôi không quen sống qua quít. Và ngoài ra, tôi xin nói thêm, không ai yêu
cầu anh phải nhận xét cả.

Nói xong điều đó, cây thiên tuế tự ái im bặt.

Còn tôi - cây nhục quế xen vào - tôi hoàn toàn hài lòng với tình trạng của

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.