BÔNG HOA ĐỎ - Trang 34

II

HÔM NAY, EVSEI EVSEICH BẢO TÔI:

- Cậu nghe tôi đi, Ivan Ivanych, hãy nghe một ông già nói. Cậu đã xử sự
không khôn ngoan, xem kìa, thế nào rồi cũng đến tai sếp cho mà xem!

Ông ta còn nói lâu nữa (cố gắng gần xa nói về bản chất sự việc) về trách
nhiệm, về sự tuân phục cấp trên, về ông sếp của chúng tôi, về tôi và cuối
cùng nói tới nỗi bất hạnh của tôi. Chúng tôi ngồi trong quán rượu, nơi
Nadezhda Nikolaevna thường xuyên ghé cùng bạn bè nàng.

Evsei Evseich từ lâu đã thấy hết và từ lâu đã biết được từ tôi nhiều chi tiết.
Tôi không thể kìm được cái lưỡi ngu ngốc, đã phun ra tất cả, thậm chí còn
suýt khóc rống lên.

Evsei Evseich nổi cáu:

- Ôi chao đồ đàn bà, cậu là đồ đàn bà ủy mị! Một người trẻ tuổi, một công
chức đàng hoàng, lại sa vào chuyện như vậy với cái thứ đồ bỏ ấy! Cậu phải
nhổ toẹt vào cô ta! Việc gì cậu phải dính đến cô ta? Nếu mà là con gái nhà
lành thì tốt, đằng này lại là, xin lỗi...

Evsei Evseich thậm chí còn nhổ nước bọt.

Sau lần đó, ông ta thường quay lại đối tượng đau khổ của mình (Evsei
Evseich thực lòng đau khổ vì tôi), nhưng không mắng mỏ nữa, bởi nhận
thấy điều đó làm tôi dễ chịu. Tuy nhiên, ông kìm lòng không lâu được, và
mặc dù ban đầu thường cố nói xa nói gần, nhưng cuối cùng vẫn luôn đi đến
một kết luận, rằng cần phải vứt bỏ, phải “nhổ toẹt” - và những thứ tương tự
thế.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.