BÔNG HOA ĐỎ - Trang 47

- Làm ơn nói tôi biết đi, sao anh lại trố mắt nhìn tôi như thế?... - tôi nói khó
nhọc, nhưng dạn dĩ.

Ivan Ivanych chồm dậy và bắt đầu đi lại trong phòng.

- Nadezhda Nikolaevna! Cô đừng nói năng thô lỗ thế. Hãy như lúc cô mới
tới đây, dẫu chỉ một giờ đồng hồ thôi.

- Nhưng tôi không hiểu anh gọi tôi tới để làm gì. Chẳng lẽ chỉ để im lặng và
nhìn tôi hay sao?

- Phải, Nadezhda Nikolaevna ạ, chỉ để như thế thôi. Điều này không làm cô
đặc biệt đau khổ cơ mà, còn với tôi thì là sự an ủi - lần cuối cùng tôi được
ngắm nhìn cô. Cô thật tử tế vì đã tới, và đã mặc chiếc váy này. Tôi không
mong chờ điều đó và vì thế lại mang ơn cô nhiều hơn.

- Nhưng tại sao lại là lần cuối cùng, Ivan Ivanych?

- Tôi sắp đi rồi.

- Đi đâu?

- Đi xa, Nadezhda Nikolaevna ạ. Thực ra hôm nay không phải ngày lễ tên
thánh của tôi. Không biết tại sao tôi lại viết như thế. Chỉ đơn giản là tôi
mong được nhìn thấy cô một lần nữa. Đầu tiên tôi định đến chỗ cô và đợi
khi nào cô bước ra, thế rồi bỗng quyết mời cô đến chỗ tôi. Và cô thật là tử
tế vì đã tới. Cầu Chúa phù hộ cô vạn sự tốt đẹp vì điều này.

- Có ít sự tốt đẹp ở phía trước lắm, Ivan Ivanych ạ.

- Phải, đối với cô có rất ít điều tốt đẹp. Tuy nhiên, bản thân cô biết mình

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.