BÔNG HOA ĐỎ - Trang 81

- Cái gì cơ? - Vasily Petrovich hỏi, mắt không rời bể nước.

- Thì những sự cắn rứt ấy. Để làm gì? Cứ cắn rứt, cắn rứt đi - nhưng nếu
như miếng ăn tới nơi... Tớ đã vứt bỏ chúng, những cắn rứt lương tâm ấy, và
cố bắt chước con súc sinh kia.

Anh ta chỉ tay vào thủy cung.

- Cậu muốn là làm mà, - Vasily Petrovich thở dài. - Nghe này, Kudryashov,
hình như cái này là thực vật và động vật biển phải không?

- Ở biển đấy. Và nước cũng là nước biển. Tớ phải xây hẳn một đường ống
dẫn nước.

- Chẳng lẽ lấy từ biển sao? Nhưng thế thì tốn nhiều tiền lắm.

- Không ít đâu. Thủy cung của tớ giá gần ba mươi ngàn rúp.

- Ba mươn ngàn! - Vasily Petrovich kêu lên kinh hãi. - Với đồng lương một
ngàn sáu trăm một năm!

- Thôi cậu bỏ thái độ sợ hãi đó đi! Nếu như xem đã rồi, thì ta đi thôi. Chắc
Ivan Pavlych đã mang tới thứ ta yêu cầu rồi... Chờ chút, để tớ ngắt điện đã.

Thủy cung lại trùm trong bóng tối. Ngọn nến vẫn tiếp tục cháy, Vasily
Petrovich thấy nó như một ngọn lửa tàn leo lét.

Khi họ sang đến phòng ăn, Ivan Pavlych đã cầm trong tay chai rượu bọc sẵn
trong tấm khăn ăn.

1879

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.