BÔNG HOA ĐỎ - Trang 90

công việc văn thư. Nhưng thứ nhất tôi ghét phải dùng đến những cách giống
như vậy, và thứ hai, có cái gì đó không thể xác định rõ đang ngự trị trong
tôi, phê phán tình trạng của tôi và ngăn không cho tôi trốn tránh chiến tranh.
“Thế là không tốt”, cái giọng bên trong đó nói với tôi.

***

Xảy ra một chuyện mà tôi không ngờ tới.

Sáng nay tôi đến để thay Maria Petrovna trông coi Kuzma. Nàng gặp tôi nơi
cửa, xanh xao, mệt mỏi vì thức đêm và với đôi mắt mọng nước.

- Sao vậy, Maria Petrovna, chuyện gì xảy ra với cô vậy?

- Khẽ chứ, làm ơn khẽ chứ, - nàng thì thầm - Anh biết không, hết mất rồi.

- Cái gì hết rồi? Anh ấy mất rồi sao?

- Không, chưa mất... nhưng chẳng còn hy vọng gì nữa. Cả hai bác sĩ...
chúng tôi đã gọi một bác sĩ khác nữa...

Nàng nghẹn lời không nói được.

- Đi xem nào... Ta qua chỗ anh ấy. Trước hết cô lau nước mắt đi và uống
chút nước, kẻo cô sẽ làm anh ấy phiền muộn đấy.

- Đằng nào cũng thế thôi... Chẳng lẽ anh ấy chưa biết sao? Anh ấy biết từ
tối qua rồi, lúc hỏi cái gương ấy. Bản thân anh ấy cũng sắp thành bác sĩ còn
gì.

Mùi mổ xẻ nặng nề bao trùm căn phòng bệnh nhân. Chiếc giường được đẩy
ra giữa phòng. Đôi chân dài nghêu, tấm thân to lớn, đôi tay duỗi bên mình
hiện rõ dưới tấm chăn. Đôi mắt nhắm lại, hơi thở chậm chạp và nặng nhọc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.