BÔNG HOA ĐỎ - Trang 91

Tôi có cảm giác anh tọp hẳn sau một đêm, sắc mặt kinh khủng, xỉn màu đất,
ướt nhớp nháp.

- Anh ấy bị làm sao? - tôi thì thào hỏi.

- Để anh ấy tự nói... Hãy ở lại với anh ấy, tôi không thể.

Nàng bỏ đi, hai tay bưng mặt, run người kiềm chế tiếng nức nở, còn tôi ngồi
xuống bên giường, đợi Kuzma tỉnh dậy. Sự im lặng chết chóc bao trùm căn
phòng, chỉ chiếc đồng hồ bỏ túi nằm trên bàn gần giường gõ khe khẽ bài ca
của nó, và nghe rõ tiếng thở nặng nề chậm chạp của người bệnh. Tôi biết
Kuzma từ lâu và đã kết bạn với anh (mặc dù giữa chúng tôi không phải là
một tình bạn đặc biệt), nhưng chưa bao giờ tôi phải chứng kiến cảnh anh ấy
như lúc này. Tôi nhớ về cuộc đời anh với những thất bại và những niềm vui,
mà thấy chúng như là của chính mình. Tình yêu của anh dành cho Maria
Petrovna trước giờ tôi chỉ thấy khía cạnh khôi hài, còn bây giờ bỗng hiểu ra
những đau khổ nào con người ấy đã phải trải qua. “Chẳng lẽ lại nguy kịch
như thế sao, - tôi nghĩ - Không lẽ nào, không lẽ nào con người lại có thể
chết vì bệnh đau răng ngu ngốc. Maria Petrovna khóc lo cho anh ấy, nhưng
rồi anh ấy sẽ khỏe lại, và mọi chuyện sẽ ổn thôi.”

Kuzma mở mắt và trông thấy tôi. Không thay đổi sắc mặt, anh chậm chạp
nói, dừng lại sau mỗi từ:

- Chào cậu... Cậu thấy tôi đấy... Sắp kết thúc rồi. Nó đến thật bất ngờ... thật
ngu ngốc...

- Nói cho tôi biết đi, Kuzma, cậu bị sao? Có lẽ không tệ đến thế đâu.

- Cậu bảo không tệ ư? Không, người anh em ạ, rất tệ. Với những thứ vớ vẩn
này tôi không nhầm đâu. Này, nhìn đi!

Anh chậm rãi cẩn thận mở tấm chăn, kéo áo lên, và một mùi chết chóc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.