BÔNG HỒNG VÀNG VÀ BÌNH MINH MƯA - Trang 117

báo phổ biến rộng rãi nhất nước Nga hồi trước là tờ "Lời Nga", ông cũng là
cánh tay phải của chủ nhân nhà xuất bản nổi tiếng Sytin.

Blagov là một người kín tiếng, khiếp đảm vì quá khứ của mình. Với tất

cả cái thân hình đường bệ của ông, ông hoàn toàn xa lạ với đám thanh niên
ầm ĩ và rách rưới của tòa soạn.

Tôi mang bản thảo của Sobol về cửa hàng Alshvang để đọc lại lần nữa.

Đến khuya (chưa đến mười giờ nhưng thành phố chìm trong bóng tối đã

vắng ngắt từ chập tối, chỉ còn lại những cơn gió hả hê độc ác rú lên ở những
ngã tư), viên cảnh sát Jora Kozlovsky đến gõ cửa nhà hàng.

Tôi vê một mảnh giấy báo cho chặt, châm lửa và cầm nó kiểu như ta

cầm bó đuốc ra mở cánh cửa nặng nề của hiệu buôn được cài bằng một
khúc ống dẫn hơi rỉ. Không thể mang theo cây đèn không chao: nó tắt
không riêng vì một rung động nhỏ nhất của không khí mà thậm chí vì một
cái nhìn chăm chú.

Chỉ cần mải suy nghĩ mà nhìn đăm đăm vào nó là ngay lập tức nó đã bắt

đầu kêu lép bép thảm hại, nhấp nha nhấp nháy, rồi lặng lẽ tắt ngấm. Đến nỗi
tôi phải tránh không dám nhìn nó.

- Có người hỏi ông đấy. - Jora bảo - Ông nhận thì tôi cho vào. Ở đây

toàn xiểng cả. Người ta nói nội chỗ thuốc vẽ không thôi cũng tới ba triệu
bạc.

Tất nhiên, nếu tính rằng lương tháng tôi ở toà soạn là một triệu (theo giá

chợ, số tiền ấy đủ mua bốn mươi bao diêm) thì món tiền nọ cũng chẳng đến
nỗi quá lớn như Jora nghĩ.

Blagov đứng sau cửa. Tôi bảo chứng cho ông. Jora cho Blagov vào và

nói rằng độ hai tiếng đồng hồ nữa ông ta sẽ quay lại sưởi và uống nước
nóng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.