BÔNG HỒNG VÀNG VÀ BÌNH MINH MƯA - Trang 118

- Này, anh - Blagov nói, - Tôi vẫn cứ nghĩ mãi về cái truyện ngắn của

Sobol, anh ạ. Đó là một truyện ngắn kiệt xuất. Không thể để cho nó chết.
Tôi là con ngựa già của làng báo, tôi có thói quen không chịu để tuột khỏi
tay những truyện ngắn tốt.

- Nhưng biết làm thế nào đây! - tôi trả lời.

- Anh cứ đưa bản thảo cho tôi. Tôi xin lấy danh dự mà thề rằng tôi sẽ

không thay đổi lấy một chữ trong đó. Tôi sẽ ở lại đây, bởi vì bây giờ không
thể nào trở về nhà tôi ở phố Langeron được nữa. Đi vào giờ này chắc chắn
bị lột sạch. Tôi sẽ xem qua bản thảo trước mặt anh.

- "Xem qua" nghĩa là thế nào? - tôi hỏi - "Xem qua", có nghĩa là sửa.

- Tôi đã nói với anh rằng tôi sẽ không bỏ đi, mà cũng không thêm vào

một chữ nào mà.

- Thế thì ông xem nó làm gì?

- Rồi anh sẽ thấy.

Trong câu nói của Blagov tôi cảm thấy có một cái gì đó khó hiểu. Cùng

với con người điềm đạm này, một cái gì bí ẩn đã lẩn trong đêm đông giông
bão lọt vào cửa hiệu Alshvang. Cần phải khám phá ra điều bí ẩn đó. Vì thế
tôi ưng thuận.

Blagov móc túi lấy ra một mẩu nến nhà thờ rất lớn. Những giọt sáp vàng

chảy dài, uốn khúc trôn ốc chung quanh thân nến. Blagov châm lửa và đặt
nó lên hòm. Ông ngồi lên cái va-li tã của tôi và cúi xuống tập bản thảo,
chiếc bút chì dẹt của thợ mộc trong tay.

Nửa đêm Jora Kozlovsky tới. Vừa đúng lúc nước sôi và tôi đang pha trà,

nhưng lần này không phải trà cà-rốt khô mà là trà làm bằng những mẩu củ
cải đỏ thái nhỏ rồi đem sao.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.