BÔNG HỒNG VÀNG VÀ BÌNH MINH MƯA - Trang 154

Caron, những cỗ máy chạy bằng sức nước, phong tục - tất cả những cái đó
cho tôi chất liệu tốt để viết truyện.

Đọc xong, tôi bỏ mấy ngày đi chơi thác Kivach và đến làng Kigi, ở đó

có ngôi nhà thờ bằng gỗ duy nhất trên thế giới, xét về vẻ đẹp kiến trúc.

Thác Kivach gầm thét và cuốn theo những khúc gỗ thông dựng ngược

trong dòng nước trong suốt như thủy tinh và dồn dập của nó.

Tôi nhìn thấy nhà thờ Kigi lúc hoàng hôn. Tưởng chừng muốn dựng nên

công trình này cần phải có những bàn tay thợ kim hoàn và phải mất hàng
thế kỷ mới dựng xong. Thế mà chính là những bác thợ mộc bình thường ở
nước ta đã dựng nên nó trong một thời hạn hết sức bình thường.

Trong chuyến đi ấy tôi gặp nhiều hồ, nhiều rừng, nhiều mặt trời không

nóng bỏng và nhiều chân trời không rõ rét, nhưng lại ít gặp người.

Ở Petrozavodsk việc đầu tiên của tôi là viết cái sườn cho cuốn truyện

tương lai. Trong cái sườn ấy có nhiều chuyện, nhiều đoạn tả, nhưng người
thì ít.

Tôi quyết định viết ngay cuốn sách ở đó, ở Karelya, vì thế tôi thuê một

căn phòng trong nhà bà Serafima Yonovna, trước kia làm nghề dạy học. Đó
là một bà lão đã bình dân hóa hoàn toàn, không còn một chút gì giống một
nhà giáo, trừ cặp kính và sự biết tiếng Pháp.

Tôi bắt đầu viết cuốn sách dựa theo cái sườn trên, nhưng dù đã cố gắng

hết sức, nó vẫn cứ vụn ra dưới tay tôi. Tôi không sao gắn kết được chất liệu,
làm cho chất liệu hòa trộn với nhau, làm thành một dòng chảy tự nhiên.

Chất liệu cứ rã ra. Những đoạn thú vị cứ lơ lửng, không dựa được vào

những đoạn thú vị khác ở bên. Chúng tồn tại một cách cô đơn, không sao
gắn kết được với một cái gì đó duy nhất, là cái có thể thổi sức sống vào

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.