BÔNG HỒNG VÀNG VÀ BÌNH MINH MƯA - Trang 178

đường, cầm tay họ mà dắt họ đi trong cuộc đời. Cuộc đời được xây dựng ở
đây, trong bốn bức tường này, nhưng nó vượt thoát ra vũ trụ.

Cầm lấy tay họ mà đưa họ đi đón bình minh. Bình minh nhất định sẽ

đến. Ở đàng đông nó đã bắt đầu chọc thủng màn đêm và soi sáng chân trời
bằng một màu xanh rất nhạt tạm thời còn xa lắc.

Tôi vẫn chưa biết mình sẽ viết gì. Ý nghĩ trong tôi không khác gì nỗi bồi

hồi, niềm mong ước muốn truyền đạt cho người khác tất cả những gì đang
tràn ngập trí óc tôi, trái tim tôi, toàn bộ con người tôi. Ý nghĩ có trong tôi,
nhưng nó sẽ đổ đi đâu, sẽ tìm được cách diễn đạt nào, chính tôi cũng chẳng
rõ. Nhưng tôi biết tôi sẽ viết vì ai. Tôi sẽ nói chuyện với cả thế giới. Thật là
khó, gần như không thể nào mường tượng ra bằng hình ảnh khái niệm đó -
cả thế giới.

Bao giờ ta cũng nghĩ về một người nào đó, dù chỉ là một em gái bé có

đôi mắt sáng long lanh, cái em bé đã chạy trên cánh đồng cỏ đón tôi để khi
chạy tới nơi, nắm lấy khuỷu tay tôi mà nói, thở dốc vì chạy nhanh:

- Cháu đợi chú ở đây đã lâu lắm rồi. Cháu đã hái được một bó hoa và

đọc thuộc lòng chín lần chương thứ hai cuốn Evgeny Onegin

[19]. Mọi người đang đợi chú ở nhà, quanh đi quẩn lại có bằng ấy người,

buồn lắm. Chú kể cho mọi người nghe ngay đi, lúc chú ở hồ có chuyện gì
xảy ra và nhớ bịa thêm một cái gì cho thú vị. Hay không, chú đừng bịa, mà
cứ kể như thực ấy, bởi vì cứ thế thôi trên những cánh đồng cỏ này đã đẹp
lắm và hoa tường vì đã bắt đầu nở lần thứ hai. Thú quá, chú ạ!

Mà cũng có thể, tôi sẽ kể cho một người đàn bà mà cuộc sống của người

đó gắn bó với cuộc sống của tôi, bởi những năm khó khăn, sung sướng và
dịu dàng, gắn bó chặt chẽ đến nỗi ngày nay không có gì có thể làm chúng
tôi sợ hãi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.