hồn đã có trong chàng đúng lúc chàng nhặt những mảnh vỡ của một bức
tranh ghép, một chiếc lá du, hay móng sắt bong ra của một con lừa nào đó.
- Đêm rồi!
Andersen tự nhủ.
Lúc này chàng thích bóng tối hơn là ánh sáng mặt trời. Bóng tối cho
phép chàng được yên tĩnh suy nghĩ về mọi thứ trên đời. Và khi chàng suy
nghĩ chán rồi thì bóng tối lại giúp chàng tưởng tượng ra đủ mọi chuyện
trong đó nhân vật chính là bản thân chàng.
Trong những câu chuyện ấy Andersen bao giờ cũng hình dung mình rất
đẹp trai, trẻ trung, hoạt bát. Chàng hào hiệp phân phát cho người xung
quanh những lời nói làm họ say sưa, những lời mà các nhà phê bình đa cảm
gọi là "hoa thơ".
Thực ra, chàng rất xấu xí và chàng cũng biết rõ điều đó. Chàng cao
ngổng và nhút nhát. Tay chân chàng lòng thòng như tay chân con rối dưới
sợi dây treo. Những con rối mà ở quê chàng trẻ con gọi là "hampenman".
Với những đặc tính như thế chàng không hy vọng được phụ nữ chú ý.
Nhưng khi những người con gái đi ngang mặt chàng như đi qua một cái cột
đèn thì lòng chàng vẫn cứ thấy đau đau.
Andersen thiu thiu ngủ.
Khi chàng mở mắt, vật mà chàng nhìn thấy trước tiên là một ngôi sao
lớn màu lá mạ. Nó tỏa sáng ngay sát mặt đất. Đêm chừng đã khuya.
Xe đã dừng lại. Ở bên ngoài có tiếng nói lao xao. Andersen lắng nghe.
Tay xà ích đang mà cả với mấy cô gái vừa gọi xe đỗ lại giữa đường.