BÔNG HỒNG VÀNG VÀ BÌNH MINH MƯA - Trang 193

- Tôi là nhà tiên tri - không đắn đo, Andersen đáp - Tôi có tài biết được

tương lai và nhìn rõ trong bóng tối. Nhưng tôi không phải là một tên bịp
bợm. Và, nếu như tiểu thư muốn, tôi là một thứ ông hoàng, có thể nói như
thế, một ông hoàng nghèo ở cái xứ sở mà Hamlet đã sống ngày xưa.

- Ông làm thế nào trông rõ được trong đêm như mực thế này? - một cô

gái ngạc nhiên hỏi.

- Như cô chẳng hạn. - Andersen trả lời. - Tôi nhìn thấy cô rõ đến nỗi

trước vẻ kiều diễm của cô lòng tôi đã phải đắm say.

Chàng nói điều ấy và cảm thấy mặt mình lạnh toát. Cái trạng thái mà

chàng thường trải qua mỗi lần sáng tác thơ hoặc chuyện cổ tích đã đến gần.

Nỗi ưu tư nhẹ nhàng, những từ ngữ không hiểu từ đâu đến, cảm giác bất

ngờ về sức mạnh của thơ ca, về quyền lực của mình đối với trái tim người,
tất cả hòa hợp trong trạng thái ấy.

Giống như trong một câu chuyện chàng viết, nắp chiếc rương thần cũ kỹ

bỗng bật mở với một tiếng động ròn rã. Trong chiếc rương ấy giấu kín
những ý nghĩ chưa thốt thành lời và những tình cảm còn ngủ yên, tất cả vẻ
tuyệt kỳ của trái đất - tất cả những màu những sắc, những âm thanh, những
làn gió ngát hương, những chân trời bao la nơi biển cả, tiếng lao xao của
rừng, những dằn vặt của tình yêu và tiếng líu lo con trẻ.

Andersen không biết gọi trạng thái ấy là gì. Người thì gọi nó là cảm

hứng, người thì gọi là sự hưng phấn, còn người khác thì lại gọi nó là tài
xuất khẩu thành chương.

Im lặng một lát, chàng điềm đạm nói:

- Tôi tỉnh giấc và nghe thấy giọng các cô trong đêm. Các cô gái xinh đẹp

ơi, như thế cũng đủ để cho tôi quen biết các cô và còn hơn thế nữa, đủ để
cho tôi yêu các cô như những cô em gái qua đường. Tôi nhìn thấy các cô rất

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.