BÔNG HỒNG VÀNG VÀ BÌNH MINH MƯA - Trang 245

màu chính, còn những độ chuyển tiếp và những tiểu dị thì lẫn vào nhau
thành một cái gì đó đơn điệu.

- Biết làm thế nào được! Mắt tôi nó như vậy - tôi trả lời, tự bào chữa.

- Nói nhảm! Người ta có thể tạo ra được con mắt tốt. Đừng có lười, hãy

rèn con mắt đi. Bắt nó vào khuôn vào phép. Cậu cứ thử bỏ ra một hoặc hai
tháng để nhìn mọi vật với ý nghĩ là cậu bắt buộc phải vẽ những cái đó bằng
màu. Trong xe điện, trong xe buýt, ở đâu cũng thế, cậu phải nhìn con người
đúng theo cách ấy. Và chỉ qua vài ba ngày là cậu đã thấy rõ rằng trước kia
trên mặt mọi người cậu chỉ nhìn không được lấy một phần mười những gì
bây giờ cậu thấy. Còn qua hai tháng cậu sẽ học được cách nhìn và không
cần phải ép buộc mình làm việc đó nữa.

Tôi nghe lời họa sĩ nọ và quả nhiên người và vật đúng là trở thành thú vị

hơn nhiều so với khi tôi còn nhìn họ hấp tấp và lướt qua.

Và tôi tiếc vô cùng khoảng thời gian mà tôi đã ngu ngốc để mất. Tôi có

thể nhìn thấy biết bao cái đẹp tuyệt vời trong những năm qua, nếu như tôi
biết nhìn! Biết bao điều thú vị đã qua đi không trở lại và chẳng có tài nào
làm cho chúng tái sinh.

Đó là bài học đầu tiên mà họa sĩ đã cho tôi. Bài thứ hai còn sáng rõ hơn.

Một lần vào mùa thu tôi từ Moskva đi Leningrađ nhưng không qua

Kalinin và Bologoe mà đi từ ga Savyolovsky qua Kalyazin và Khvoynaya.

Nhiều người Moskva và Leningrađ cũng chẳng ngờ rằng có con đường

ấy. Tuy nó có xa hơn thật, nhưng lại thú vị hơn con đường thông thường
qua Bologoe. Thú vị hơn ở chỗ nó chạy qua những miền hoang vắng và
nhiều rừng.

Bạn đường của tôi là một người nhỏ bé với đôi mắt ti hí nhưng rất hoạt.

Ông vận bộ quần áo lụng thụng, mang theo một hòm lớn đựng sơn dầu và

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.