BÔNG HỒNG VÀNG VÀ BÌNH MINH MƯA - Trang 263

Uống ánh dương kia như uống tình đầu

Ta ngã xuống, chết chìm trong bóng tối

Rồi lại tái sinh, không niềm vui cay đắng...

Trong những vần thơ ấy, mặc dầu tác giả có nói đến cái chết, nhưng lại

có cả cái viên mãn của cuộc sống làm cho ta chẳng muốn gì khác ngoài việc
cứ nằm như thế này hàng giờ mà nhìn lên trời, suy nghĩ.

Con đường cỏ mọc chạy qua một rừng thông già. Cánh rừng này trải

trên những đồi cát nhấp nhô, nhịp nhàng như những đợt sóng lớn ngoài
biển. Những đồi ấy là dấu vết của những trận băng từ miền cao tràn xuống.
Hoa chuông nở rất nhiều trên đỉnh đồi, còn ở phía dưới, mọc dày đặc một
giống dương sỉ. Mặt trái lá dương sỉ phủ đầy bào tử trông giống như những
hạt bụi đỏ nhạt.

Rừng thông trên những ngọn đồi đều sáng. Đứng trong đó có thể nhìn

được rất xa. Rừng tràn ngập ánh sáng.

Rừng kéo thành một dải hẹp (chỉ độ hai cây số, không hơn), còn sau

rừng là cả một bình nguyên cát, nơi những cánh đồng lúa mì đang chín, lấp
lánh và lay động theo chiều gió. Đàng sau bình nguyên là một rừng tùng
bách hoang dại thẳng cánh chim bay.

Những đám mây vô cùng lộng lẫy trôi trên bình nguyên. Ta cảm thấy

như vậy có lẽ vì ta nhìn thấy toàn bộ bầu trời mênh mông.

Muốn đi qua bình nguyên thì phải theo một con đường nhỏ nằm giữa

những cánh đồng lúa mì. Trên con đường này ngưu bàng mọc rậm rịt và cỏ
hoa chuông xanh lên từng đám.

Tất cả những gì tôi đang mường tượng mới chỉ là ngưỡng cửa của rừng.

Nếu anh bước vào trong, anh sẽ cảm thấy như mình bước vào một giáo

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.