BÔNG HỒNG VÀNG VÀ BÌNH MINH MƯA - Trang 59

pha lê", những "bầu trời bằng ngọc xanh", những tửu điếm và những điệu
nhảy của vũ nữ di-gan Tây Ban Nha chết đi không bao giờ sống lại.

Tôi tỉnh ngộ lập tức. Thì ra tình yêu không gắn liền với những bông hoa

súng đang héo hắt, mà với những cục phân. Người ta đã ném cứt vào lưng
một thiếu nữ tuyệt đẹp đang yêu.

Nghĩ về chuyện đó, tôi chợt nhớ đến dòng chữ "Thế kỷ kinh khủng,

những tâm hồn kinh khủng" và quyết định viết truyện ngắn đầu tiên của
mình, như tôi tự nhủ, một "truyện ngắn ra truyện ngắn" về số phận của
Khristya.

Tôi đánh vật mãi với truyện ngắn ấy, nhưng không tài nào hiểu nổi vì

sao dưới ngòi bút của tôi nó lại cứ khô héo và nhợt nhạt, cho dù cốt chuyện
thật thê thảm. Sau rồi, tôi cũng đoán ra. Trước hết, truyện ngắn được viết
bằng lời người khác, sau là vì quá say với cuộc tình của Khristya tôi đã bỏ
qua nếp sống cuồng tín tàn nhẫn của thị trấn.

Tôi viết lại. Chính tôi cũng ngạc nhiên, không hiểu sao tôi không tài nào

"đặt được" vào truyện những từ đẹp và cầu kỳ. Truyện ngắn này đòi sự thật
và sự giản dị.

Khi tôi mang truyện ngắn đầu tiên của tôi tới tòa soạn tờ báo đã đăng

thơ tôi thì ông chủ bút bảo:

- Đừng uổng công vô ích, anh bạn trẻ ạ. Truyện của anh không đăng

được đâu. Chỉ riêng một lão cẩm trong truyện thôi cũng đủ để tôi bị rầy rà
rồi. Nhưng nói chung, truyện viết chắc tay đấy. Hãy mang lại cho chúng tôi
một cái gì khác đi. Mà nhớ phải ký bút danh nhá. Anh còn là học sinh trung
học mà. Anh có thể bị đuổi học vì chuyện ấy đấy.

Tôi nhận lại truyện ngắn, cất đi. Mãi tới mùa xuân năm sau tôi mới lấy

nó ra, đọc lại,và hiểu thêm được một điều: trong truyện không thấy tác giả,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.