BÔNG HỒNG VÀNG VÀ BÌNH MINH MƯA - Trang 78

Ngay từ trước, khi tôi nhìn thấy cô và thằng bé, nhìn đôi mắt mệt mỏi

của cô, tôi đã đoán rằng trong đời cô này hẳn có chuyện gì bí mật và đau
khổ đây.

Đúng như vậy.

Sau đó vài hôm, đang đêm, những tràng sấm làm tôi thức giấc. Ở Lipny

luôn có giông. Người ở đây giải thích rằng do dưới lòng đất thị trấn có
những dải quặng sắt và quặng đã "hút" giông bão tới.

Đêm tối lồng lộn ngoài cửa sổ, lúc thì toác hoác thành một ngọn lửa

trắng ào ạt, lúc thì khép lại thành bóng tối đen kịt, đến nỗi không còn trông
thấy gì nữa. Ở bên kia tường vọng đến những giọng nói xúc động. Sau đó
tôi nghe thấy Anfisa giận dữ kêu lên:

- Ai đã nghĩ ra chuyện đó? Điều luật nào viết rằng con không được yêu

người ta? Đưa đây cho con xem cái luật ấy? Đã đẻ con ra, xin bố mẹ hãy để
cho con sống. Bố mẹ ác độc vừa vừa chứ! Anh ấy mỗi ngày một tàn lụi như
ngọn nến. Như một ngọn nến! - cô kêu lên và nghẹn lời.

- Thôi, bà ơi, bà hãy bình tâm lại đi nào - ông chủ nhà quát vợ bằng một

giọng thiếu tin tưởng - Mặc cho cái con ngốc ấy nó muốn sống thế nào tùy
nó. Không thể nào bảo nó được đâu. Còn tiền, Anfisa ạ, bất kể là thế nào
tao cũng không thí cho mày đâu!

- Con không cần đến đồng tiền khốn nạn của các người! - Anfisa hét lên

- Tự con sẽ kiếm lấy, con sẽ mang anh ấy đi Krym. May chăng anh ấy có
thể sống thêm được năm nữa. Dù sao con cũng sẽ bỏ nhà con đi. Các người
sẽ đẹp mặt lắm đấy. Hãy nhớ lấy lời con.

Tôi cố đoán xem chuyện gì đang xảy ra. Ở ngoài hành lang nhỏ bên kia

cửa ra vào có người nào đó cũng đang khóc sụt sịt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.