BÔNG HỒNG VÀNG VÀ BÌNH MINH MƯA - Trang 89

Thật lạ lùng khi nghe những lời lẽ như vậy ở miệng một người điên.

- Phải trói gô nó lại, cái sa mạc ấy, không cho nó thở, đánh liên tục,

không thương tiếc, đánh cho kỳ chết. Đánh không mệt mỏi, chừng nào nó
tắt thở mới thôi. Và trên xác nó, một thiên đường nhiệt đới ẩm ướt sẽ mọc
lên.

Ông đánh thức lòng căm thù sa mạc đã thiếp ngủ trong tôi, cái dư âm

thời niên thiếu của tôi.

Satzky nói:

- Nếu người ta chịu bỏ ra chỉ một nửa số tiền và sinh lực vẫn dùng được

đem dùng vào việc chém giết lẫn nhau cho công cuộc tiêu diệt sa mạc thì sa
mạc từ lâu đã chẳng còn. Người ta vẫn cứ đổ vào chiến tranh tất cả của cải
của nhân dân và hàng triệu sinh mệnh. Cả khoa học. Cả văn hóa. Cả đến thơ
ca người ta cũng biết cách biến nó thành kẻ cộng sự với việc giết người
hàng loạt.

- Vasya! - Từ trong phòng mình bà Marya nói to - Anh cứ yên tâm.

Không bao giờ còn có chiến tranh nữa đâu. Không bao giờ!

- Không bao giờ ư? Nói bậy! - bất thình lình Satzky trả lời bà. - Không

cần lâu lai gì đâu, chỉ nội đêm nay thôi những con ammonit hóa thạch sẽ
sống lại. Các người có biết chúng ở đâu không? Ở ngay bên cạnh cối xay
gió của nhà Adam. Ta cùng đi với nhau xem có đúng không.

Cơn mê sảng bắt đầu. Bà Marya dẫn ông ra, cho ông uống thuốc ngủ và

đặt ông vào giường.

Tôi chỉ muốn viết cho chóng xong cuốn tiểu thuyết để bắt đầu viết một

cuốn mới về việc tiêu diệt sa mạc. Cái ý sáng tác còn chưa rõ của cuốn
Kara-Bugaz đã xuất hiện như thế.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.