BÔNG HỒNG VÀNG VÀ BÌNH MINH MƯA - Trang 91

Cô ngước mắt lên, bối rối nhìn tôi, đoạn chìa tay cho tôi bắt, rồi rảo

bước về nhà.

Tôi trở về Moskva trên một toa ghế cứng chật ních.

Ban đêm tôi ra đầu toa hút thuốc. Tôi hạ kính cửa xuống và thò đầu ra

ngoài.

Tàu hỏa phóng nhanh trên con đường sắt xuyên qua những khu rừng

rụng lá. Hầu như không trông rõ rừng. Nhưng có thể đoán ra rừng ở bên ta
nhờ tiếng động, cái tiếng vang vội vã xuất hiện trong rừng rậm giội lại tiếng
bánh xe ầm ầm chuyển động. Trên tuyết, không khí dường như bị tê cóng,
tụ thành hạt, phả vào mặt người mùi lá ủng.

Bên trên rừng, bầu trời thu lúc nửa đêm như bốc khói bởi những vì sao

sáng chói cũng phóng nhanh, không chịu thua con tàu. Những cây cầu kêu
ầm ầm ngắn ngủi. Mặc dầu tàu chạy nhanh ta vẫn có thể nhìn thấy bên dưới
cầu ánh sao phản chiếu vụt hiện ra rồi vụt biến đi trên mặt nước tối đen,
không ra là nước đầm lầy, mà cũng chẳng ra nước sông.

Con tàu phóng ào ào, rầm rĩ trong hơi nước, trong khói. Những ngọn

nến cháy nốt mẩu cuối cùng, tỏa sáng trong những chiếc đèn lồng run rẩy.
Bên ngoài cửa sổ, những tia lửa đỏ thẫm bay theo đường đi của con tàu.
Đầu máy hân hoan la hét, say sưa vì tốc độ vùn vụt của chính nó.

Tôi tin rằng con tàu đang phóng nhanh đưa tôi đến với hạnh phúc. Ý

sáng tác cuốn sách mới đã tràn ngập óc tôi. Tôi tin rằng tôi sẽ viết được
cuốn sách ấy.

Tôi thò đầu ra ngoài cửa sổ, hát lên những lời không mạch lạc về đêm

tối, về chuyện trên thế giới này không có nơi nào thân yêu đối với tôi hơn là
nước Nga. Gió, giống như những bím tóc thiếu nữ xổ tung, thơm mát mơn
man trên mặt tôi. Tôi muốn hôn những bím tóc ấy, làn gió ấy, mảnh đất lạnh
lâu đời ấy. Nhưng tôi không làm thế được, mà chỉ hát lung tung như một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.