BÔNG HUỆ ĐỎ - Trang 127

Không, anh không hề ngắm. Anh thấy rất ít phụ nữ khéo ăn mặc, kể cả ngày

nay, khi họ trang phục lịch sự hơn bao giờ hết! Anh không ưa nhìn những
người ăn mặc xoàng xĩnh. Nhưng hễ một thiếu phụ đường nét uyển chuyển đi
qua là anh cầu Chúa phù hộ cho nàng.

Anh nói tiếp, giọng cất cao hơn chút ít:

- Hễ nghĩ tới người phụ nữ hàng ngày chăm chút tô điểm là tôi không thể

không suy ngẫm về bài học quan trọng họ nén lên cho các nghệ sĩ. Họ sửa sang
quần áo, tóc tai không mất hết bao nhiêu thì giờ, và công sức đó không bị bỏ
phí. Cũng như họ, chúng tôi phải tô điểm cuộc đời mà không nên nghĩ tới
tương lai. Vẽ, khắc, viết cho thế chỉ là một sự kiêu ngạo dại dột.

- Ông Đơsactrơ, – hoàng thân Anbectinenli hỏi – ông nghĩ thế nào về một

chiếc áo choàng màu hoa cà lấm chấm những bông hoa bạc đối với cô Ben?

- Riêng tôi, – Sulet nói – tôi rất ít nghĩ tới tương lai trần thế nên tôi chép

những bài thơ hay nhất của mình trên giấy cuốn thuốc lá. Giấy sẽ bị tiêu hủy,
chỉ để lại cho thơ một thứ đời sống siêu hình.

Đấy chỉ là một vẻ cẩu thả giả tạo. Thực ra, ông ta chưa bao giờ để mất một

dòng chữ. Đơsactrơ thành thực hơn. Anh không hề muốn lưu danh. Ben cự nự
anh về cái đó.

- Ông Đơsactrơ này, muốn cho cuộc sống lớn lao và tràn đầy thì phải đưa

vào trong đấy cả quá khứ lẫn tương lai. Các công trình thơ ca và nghệ thuật của
chúng ta phải nhằm ca ngợi những người đã mất và nghĩ tới những thế hệ sẽ ra
đời. Và như thế, chúng ta góp phần vào cái đã tồn tại, đang tồn tại và sẽ tồn tại.
Ông không muốn bất tử sao, ông Đơsactrơ? Ông hãy cẩn thận đừng để lọt đến
tai Thượng đế.

Anh đáp:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.