BÔNG HUỆ ĐỎ - Trang 197

Nàng cưỡng lại, và anh đẩy nàng quỳ xuống. Kiêu hãnh và điềm tĩnh, nàng

đáp:

- Tôi không thể, tôi không muốn.

- Vì sao?

- Vì… Anh muốn biết à?… Vì tôi yêu anh ấy. ột ngột anh buông cánh tay

nàng ra. Giá có khẩu súng sáu trong tay thì có thể anh giết nàng. Nhưng hầu
như ngay lập tức, cơn giận của anh thấm đượm nỗi buồn và giờ đây trong cơn
tuyệt vọng, chính anh là người muốn chết.

- Điều cô nói đó có đúng không? Có thể như thế được chăng? Có đúng thế

không?

- Tôi làm sao biết được? Làm sao nói được? Làm sao hiểu được? Làm sao

tôi còn có được một ý nghĩ, một tình cảm, một tia sáng về bất kỳ điều gì? Làm
sao…

Rồi nàng gắng gượng nói thêm:

- Làm sao vào lúc này tôi có thể nghĩ đến điều gì khác ngoài nỗi buồn của

tôi và nỗi thất vọng của anh?

- Cô yêu hắn! Cô yêu hắn! Hắn có cái gì, hắn như thế nào khiến cô yêu hắn?

Anh kinh ngạc đến sững sờ, đến tê dại. Nhưng điều nàng nói đã chia rẽ họ.

Anh không còn dám thô bạo nữa, không còn dám lôi kéo, đánh đập, giày vò
nàng như một cái gì xấu xa, bướng bỉnh nhưng là của anh nữa. Anh nhắc lại:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.