BÔNG HUỆ ĐỎ - Trang 235

Đúng ra anh là một thứ nhà thơ và nhà triết học đi tìm kiếm trong thiên nhiên
những nỗi niềm lo âu và khắc khoải. Ý niệm về hình thức không đủ đối với
anh. Các bạn đồng nghiệm vẫn chế diễu anh vì anh không sánh kịp họ về sự
đơn giản. Họ có lý. Và cái lão Sulet khốn kiếp cũng có lý khi lão muốn người
ta sống mà không suy tư và cũng không ham muốn. Ông cụ thợ giày ở Xanta
Maria Nôvenla, người bạn của chúng ta, là một bậc thầy về nghệ thuật sống, cụ
không hề biết gì về tất cả những gì làm cụ phải chịu đựng bất công và khổ sở.
Nhẽ ra anh phải yêu em một cách chất phác, không có cái lối siêu hình học đối
với tình dục, nó khiến anh xử sự tàn bạo và phi lý. Không biết và lãng quên là
tốt. Em lại đây, lại đây; trong những nỗi giày vò vì xa vắng, anh đã nghĩ tới em
một cách quá đau đớn: em ở lại đây, em yêu quý! Anh phải quên chính bản
thân em ở ngay con người em. Chỉ có ở con người em anh mới có thể quên em
và quên cả bản thân anh.

Anh ôm nàng vào lòng và nâng khăng choàng mặt lên, hôn môi nàng.

Có phần hoảng sợ trong căn phòng thênh thanh lạ lẫm này và như thế bối rối

trước cái nhìn của những đồ vật không quen thuộc nàng kéo tấm mạng đen lên
tận cằm.

- Ở đây sao? Anh không có ý nghĩ ấy chứ!

Anh bảo nàng là chỉ có một mình họ.

- Một mình? Thế người đàn ông có bộ râu mép gớm ghiếc lúc nãy mở cửa

cho em?

Anh mỉm cười.

- Đấy là Phuydơliê, gia nhân ngày trước của bố anh. Phục dịch anh chỉ có

hai vợ chồng ông lão. Em yên tâm. Họ ở trong nhà gác cổng và là những người

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.