trung thành, cảnh giác. Em sẽ gặp bà lão Phuydơliê, bà ấy là người dễ thân
tình, anh nói trước em
- Vì sao là người Thụy Sĩ và làm đầu bếp, ông Phuydơliê lại để ria tách ra
thế anh?
- Tạo hóa cho ông lão đấy, em ạ, và anh sẵn sàng cho phép ông lão cứ để
nguyên như vậy. Anh bằng lòng để người đàn ông có dáng dấp một tay cựu
thượng sĩ làm người trông nom vườn ươm, và do vậy gây cho anh cái áo giác
ông ta là người láng giềng của anh nơi thôn dã.
Ngồi ở góc tràng kỷ, anh đặt nàng ngồi lên đầu gối hôn nàng và được nàng
hôn trả.
Nàng đột ngột đứng dậy:
- Anh cho em xem những căn phòng khác. Em tò mò, em muốn nhìn thất hết
tất cả.
Anh đưa nàng lên tầng ba. Những bức thủy mạc của Philip Đơsactrơ treo
đầy trên tường hành lang. Anh mở cửa đưa nàng vào một căn buồng với bàn
ghế, đồ đạc bằng gỗ trắc.
Đấy là căn phòng của mẹ anh. Anh giữ căn phòng y nguyên, trong quá khứ
mới mẻ của nó, cái quá khứ duy nhất làm anh buồn và xúc động thực sự.
Không có người ở cách đây đã chín năm nhưng căn phòng vẫn chưa có vẻ cô
tịch. Chiếc tủ gương vẫn như đón chờ ánh mắt của nữ chủ nhân và, trên một
chiếc đồng hồ bằng mã não, bức tượng Xaphô
đứng trầm ngâm, vẻ rầu rĩ vì
không còn nghe tiếng chuông đồng hồ.
Trên đường có hai bức chân dung. Một tác phẩm của Rica
, là chân dung
Philip Đơsactrơ, xanh xao, mái tóc rối bù, ánh mắt chìm đắm, vẻ mơ màng một