BÔNG HUỆ ĐỎ - Trang 314

gì thì sẽ khơi lại ngọn lửa giận hờn của anh. Anh biết nàng sẽ trở lại; anh chờ
đợi nàng với sự nôn nóng của lòng hờn giận, của một trái tim lo âu chẳng khác
trước kia, khi anh chờ đợi nàng trong lâu đài đường Anphiêri. Trong óc nàng
bỗng vụt một tia sáng và nàng thấy mình đến đây là sai lầm: nếu nàng không
đến, anh sẽ thèm muốn nàng, có thể sẽ gọi nàng đến. Nhưng đã quá muộn; hơn
nữa nàng không tìm cách xảo trá.

Nàng nói với anh:

- Anh thấy đấy, em đã tới đây, em không thể làm khác. Vả chăng, như thế là

hết sức tự nhiên thôi, bởi vì em yêu anh và anh biết điều đó.

Nàng cảm thấy rõ rệt tất cả những lời nàng có thể nói chỉ làm anh bực bội.

Anh hỏi nàng có nói như vậy ở đường Xpôngtini không.

Nàng ngước lên anh một ánh mắt buồn vô hạn:

- Giăc, anh đã từng nhiều lần nói với em là trong thâm tâm, anh thù ghét em.

Anh thích làm em đau khổ. Em thấy rõ điều đó.

Với một sự kiên nhẫn nồng nhiệt, kéo dài, nàng kể lại với anh toàn bộ cuộc

đời mình – cuộc đời mà nàng chẳng mấy quan tâm – những nỗi u sầu trong quá
khứ; giãi bày với anh từ khi anh chinh phục nàng, nàng chỉ sống nhờ có anh và
trong lòng anh như thế nào.

Những lời nói tuôn ra trong suốt như ánh mắt trong suốt của nàng. Nàng

ngồi cạnh anh, chốc chốc những ngón tay nàng nay đã trở nên rụt rè khẽ đụng
vào anh, hơi thở nóng hổi của nàng phả vào anh. Anh nghe nàng nói với thái
độ vừa khao khát vừa dữ dằn. Giận dữ đối với chính bản thân mình, anh muốn
hết tất cả: những cuộc gặp mặt cuối cùng với người kia, sự đoạn tuyệt. Nàng kể
lại chân thực những gì đã xảy ra, nhưng không nói là ở khách sạn Anh mà là
trên đường Caxxin vì sợ hình ảnh buổi nói chuyện bi thảm của mình trong một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.