BÔNG HUỆ ĐỎ - Trang 37

II

Trời chạng vạng. Họ rời căn nhà xép ở phố Xpôngtini. Rôbe Lơ Mênin vẫy

một cỗ xe ngựa, liếc nhìn con ngựa và chủ xe với một ánh mắt ngại ngần, rồi
cùng Têredơ bước lên xe. Hai người ngồi sát bên nhau. Xe lăn bánh giữa
những dãy phố khi ẩn khi hiện với những bóng dáng mơ hồ chập chờn trong
những tia sáng thỉnh thoảng lại lóe lên đột ngột. Trong lòng họ chỉ có những
cảm giác êm đềm, lả lướt, giống như những vệt sáng khi đụng phải làn hơi
nước trên kính xe. Ngoài họ ra, tất cả đều huyền ảo, xa vắng, và trong lòng họ
không một chút vấn vương. Xe tới gần Cầu Mới trên bến cảng Ôguyxtanh.

Hai người xuống xe. Trời khô hanh và gió rét làm thời tiết những ngày tháng

giêng này càng thêm ảm đạm. Dưới tấm khăn choàng, Têredơ hít thở khoan
khoái. Những làn gió thổi qua sông, quét đi một lớp bụi hăng hắc, trắng xóa
như muối trên mặt đường khô cứng. Nàng hài lòng được đi lại thoải mái nơi
đây. Nàng thích ngắm cảnh vật thiên nhiên vùng sỏi đá này trong bầu không
khí trong trẻo vắng lặng; thích bước thoăn thoắt dọc bến cảng, dưới những
hàng cây cành lá sum suê chạy đến tận chân trời đỏ hoe vì khói thành phố;
thích cúi mình trên lan can cầu nhìn nhánh sông Xen hẹp với dòng nước buồn
bã cuồn cuộn chảy; thích thưởng thức cảnh buồn chán của con sông không bến
đỗ, không liễu rủ cũng không có rặng sồi bên bờ. Trên bầu trời vời vợi, đã chập
chờn những vì sao đầu tiên.

- Có thể gió sẽ dập tắt hết sao. – Nàng cất tiếng.

Lơ Mênin cũng nhận thấy sao nhấp nháy nhiều. Anh không cho như thế là

báo hiệu trời mưa như nông dân thường nghĩ, trái lại, đã từng quan sát thấy
mười lần sao nhấp nháy thì chín lần trời nắng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.