BÔNG HUỆ ĐỎ - Trang 71

Nàng đi ra. Anh muốn tiễn nàng, nhưng lại giữ ý không muốn cùng với nàng

có mặt ngoài đường khi nàng không nhất thiết bắt buộc anh.

Ra đến ngoài, Têredơ bỗng cảm thấy cô đơn, cô đơn trên cõi đời, không vội

vã cũng không buồn. Nàng theo thói quen đi bộ về nhà. Đêm khuya, trời lạnh,
bầu không khí tĩnh mịch, trong suốt. Nhưng trên những đường phố nàng đi
trong bóng đêm, đó đây có những luồng ánh sáng. Nàng cảm thấy hơi ấm của
phố phường, cái làn hơi ấm dân thành phố cảm thấy hết sức êm đềm cho đến
cả trong tiết đông giá lạnh. Nàng đi giữa những dãy lều lụp xụp và nhà thưng
ván, vết tích của thời kỳ thôn dã ở Otơi. Thỉnh thoảng chenmột ngôi nhà cao
tầng với những viên đá xây dở nhổ ra chờ được xây tiếp. Những cửa hiệu của
mấy nhà buôn nhỏ ấy, những cánh cửa sổ đơn điệu ấy chẳng có ý nghĩa gì đối
với nàng. Nhưng nàng cảm nhận được cái tình cảm âm thầm của sự vật. Những
viên đá, những cánh cửa, những luồng ánh sáng trên các tầng gác phía sau các
ô kính đều như ủng hộ nàng. Nàng chỉ có một mình và nàng muốn chỉ có một
mình.

Nàng đã đến ngôi nhà này không biết bao nhiêu lần; nó đã trở nên quen

thuộc chẳng khác ngôi nhà của chính gia đình nàng. Nhưng hôm nay, nàng
bỗng có cảm giác sẽ không bao giờ còn quay trở lại nữa. Vì sao? Ngày hôm
nay mang lại những gì cho nàng? Chỉ một thoáng khó chịu, chứ không một
chút xích mích. Thế nhưng nó để lại một dư vị nhạt nhẽo, xa lạ, dai dẳng.
Chuyện gì đã xảy ra vậy? Không gì cả. Nhưng cái “không gì cả” này xóa nhòa
tất cả. Nàng đinh ninh một cách âm thầm là sẽ không bao giờ quay trở lại căn
phòng ấy, nơi vừa mới đây thôi còn ấp ủ bao kỷ niệm sâu lắng nhất, thân thiết
nhất của đời nàng. Một mối tình đứng đắn. Nàng hiện thân một cách vô tư với
một niềm sung sướng tự nhiên. Sinh ra để yêu và một cách rất hợp lẽ, trong lúc
hiến thân, nàng vẫn giữ nguyên cái bản năng suy nghĩ, cái nhu cầu an toàn vốn
rất mạnh trong con người nàng. Nàng không hề lựa chọn: có ai lựa chọn bao
giờ? Nàng cũng không hiến thân một cách ngẫu nhiên và bất ngờ. Nàng đã làm
điều nàng muốn, giống như người ta làm điều người ta muốn trong loại công
việc này. Nàng không có gì phải ân hận. Chàng đã xử sự đúng mức: phải thừa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.