BÔNG HUỆ ĐỎ - Trang 99

Và ông chỉ tay lên cái vali vải gớm guốc màu đỏ thẫm:

- Tôi cũng cho vào trong đó một chiếc bánh thánh quà của một ông linh mục

bất kính, các tác phẩm của Đơ Mextrơ

[45]

, sơ mi và những thứ khác.

Bà Mactanh ngước mắt, có phần kinh hoàng. Nhưng bà Macmê vẫn giữ bộ

mặt điềm nhiên thường ngày.

Tàu lăn bánh qua vùng ngoại ô xấu xí, trên dải đất đen ngòm ảm đạm bao

bọc thành phố. Sulet lấy từ túi áo ra một chiếc ví và lục lọi. Con người phiêu
lãng hiện hình thành kẻ viết lách. Sulet là con người giấy tờ tuy không muốn tỏ
ra như vậy. Ông ta chăm chăm không để mất những mẩu giấy ghi những ý thơ
trong quán cà phê và hàng chục lá thư ngợi ca để cho lem luốc, mất hết chữ ở
chỗ gập. Lúc nào ông ta cũng mang những thứ đó trong người để sẵn sàng cho
những người bạn đồng hành, gặp trên đoạn đường đêm, dưới những ngọn đèn
khí đốt. Khi thấy mọi thứ trong ví còn đủ cả, ông ta rút ra một lá thư gập trong
một chiếc phong bì để mở, đung đưa hồi lâu trong tay, vẻ bí mật đến khó chịu,
rồi đưa cho bà nữa bá tước Mactanh. Một bức thư nữ hầu tước Đơ Sămbo

[46]

. Bà

quả phụ già ấy sống ẩn dật ở cửa ô Phlôrăngx. Khoái trá đinh nính gây được
tác dụng cần thiết, ông ta bảo có lẽ sẽ đến thăm bà quận chúa, bà ấy là một
người tốt bụng và sùng đạo. Ông ta nói thêm:

- Một vị phu nhân cao quý thực sự, và không trung bày cảnh huy hoàng của

mình bằng áo mũ. Bà ta mặc áo sơ mi sáu tuần lễ liền không thay và có khi còn
lâu hơn thế nữa. Những nhà quý tộc trong đám tùy tùng thấy bà ta mang những
đôi tất trắng rất bẩn tụt xuống Tây Ban Nha sống lại trong người bà ta. Ôi!
Những đôi tất bẩn ấy, niềm vui vinh quang chân chính biết chừng nào!

Sulet lấy lại thư, cho vào ví. Rồi ông cầm con dao cán sừng, dùng mũi dao

khắc nốt một khuôn mặt được phác họa trên cán ba toong. Và tự ca ngợi mình:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.