BÓNG MA NHÀ MỆ HOÁT - Trang 34

Sương in mặt, tuyết pha thân

Sen vàng lững thững như gần, như xa.

Quả đúng như thế. Cái bóng hiện ra ở trước mặt tôi lúc đó quả đúng y

như thế. Sau khi đã nghĩ như thế rồi, tôi mới nhìn kỹ cái bóng đương tiến
nhẹ như hơi gió đến trước tôi… Ðó là một người đàn bà không có tuổi, bới
tóc cánh tiên, có một dáng điệu phong lưu tuyệt trần. Mặt bà hình trái soan,
mọng và đỏ thắm, hai con mắt sáng và dài, nhưng toàn thể thì có vẻ xanh
xao, mệt mỏi, chán nản không thiết tha gì hết.

Cái bóng tiến thêm lên một chút nữa.

Tôi nhìn kỹ hơn thì thấy ở chung quanh mắt bà có một quầng thâm,

không linh động, nhìn thẳng phía trước mặt không mục đích mà đôi môi,
măc dù mọng và đỏ thẩm nhưng không có lúc nào hé mở, trái lại luôn luôn
mím chặt. Ở hai bên má, có hai hàng nếp nhăn lờ mờ.

Tôi nghĩ thầm: “Có lẽ là ma chớ không phải người”. Và tôi tự lý luận

với chính mình trong một giây: “Phải là người thì bằng xương bằng thịt,
chứ đằng này mờ mờ nhân ảnh như là khói sương. Thêm nữa, mình đóng
cửa, người thường vào sao được, phải là ma mới biến thẳng vào đây thong
thả như thế này!”.

Trong khi tôi nghĩ như thế, cái bóng đàn bà ấy lừ lừ lại gần, ngồi xuống

cái ghế ở trước mặt tôi, cuối đầu chào một cách lạnh lùng rồi lặng im không
nói gì.

Tôi lại nghĩ thầm: “Ðích là ma rồi. Mình phải can đảm đối phó thì ma

nó sợ, chớ la lên hay chạy thì nó nhát và đuổi theo bóp cổ, hớp hồn mình
chết”.

Tôi bèn thu hết cả lòng can đảm của tuyệt vọng, hỏi rất lớn (nhưng

chính ra thì lí nhí ở trong miệng, không rõ rệt từng câu chữ):

- Thưa bà, có việc gì mà lại hạ cố tìm tôi vào giữa đêm khuya như vậy?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.