BÓNG MA NHÀ MỆ HOÁT - Trang 53

Chương Mười Hai

- Ờ tại sao, tại sao lại có chuyện tự nhiên nổi nóng như thế, hở ông? Hai

cái bóng trắng ấy nói nhỏ gì vào tai Tôkubê khiến cho y phát khùng lên
ném bàn quăng ghế và đòi giết chết cả hai vậy? Chắc ông đã hỏi Tôkubê
rồi. Thế thì Tôkubê đã nói gì với ông? Nói đi ông, tôi ham biết nguyên do
câu chuyện quá!

Nóng ruột hết sức, Ômya đặt ly rượu xuống không uống nữa, thúc dục

tôi tới hai lần, tôi mới thong thả đáp:

- Có chứ. Hôm sau, đợi đến lúc Tôkubê bình tĩnh, tôi đem câu chuyện ra

khẽ hỏi tại sao mà tự nhiên ông lại nổi nóng lên như vậy. Thì ông có biết
thái độ của Tôkubê thế nào không? Y như người bận rộn nhiều vấn đề trong
óc mà bị người khác làm phiền, ông ta vặc với tôi. Tất nhiên là ông cố giữ
lễ độ với anh em, vẫn cười mà mặt thì cố không để lộ ra quạu cọ, nhưng cái
gì chớ cái đó thì tôi biết lắm: đúng là ông Tôkubê không muốn nói gì hết;
ông muốn để cho ông yên; hỏi nữa thì mang tiếng là tò mò, dò chuyện
không hay gì hết.

Sau đó mấy ngày, ông Tôkubê không đến nhà tôi nữa. Thường thường,

trước đó, cứ cách một ngày ông lại đến chơi mặc dầu tôi ở Chợ Quán mà
ông thì ở mãi bên Thị Nghè.

Ông năng đến nhà tôi như vậy vì tình bạn đã đành, nhưng ông vì công

việc buôn bán nữa.

Tôi cộng tác với hai người bạn khác xuất cảng sơn mài đi một vài nước

Á Châu. Ông Tôkubê đại diện cho một hãng buôn ở Nhật đến tìm tôi đặt
hàng. Gặp khi nào rảnh rỗi, ông cùng tôi lại nhậu nhẹt với nhau, nếu không
thế thì lại rủ nhau đi la cà hết Chợ Lớn, Sài Gòn, Hàng Sanh, Vĩnh Hội để
tìm mua đồ cổ vì tôi cũng biết xem đồ cổ ít nhiều mà ông Tôkubê thì ham
mua lắm, vì ông cho rằng đồ cổ Á Châu quý nhất trần đời, không nước nào

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.