BÓNG MA NHÀ MỆ HOÁT - Trang 58

mươi tư tuổi – đi máy bay mệt quá mà sợ xảy ra chuyện rủi ro thì phiền
phức cho con cháu.

Khách ngồi vào bàn khoảng năm giờ chiều.

Hôm ấy trời lại có gió y như gió heo may cữ vào thu ở Bắc nên ai uống

rượu cũng thấy ngon. Mười bảy người vô tất cả ba lít đế và bốn năm chai
Uýtki, mạc-ten gì đó, tôi cũng không nhớ nữa, nhưng không có một người
nào say - kể cả ông Tôkubê nữa.

Ðến khi dùng đồ nước, hầu hết đều khen nhà hàng nấu các món ăn khéo

lắm. Mười một giờ hơn, một số khảng tảng ra về - trong số đó có ông Ba
Sang, ông Bảy Bích, bà Liên Phát làm xuất nhập cảng ở đường Hàm Nghi.
Mười hai giờ, chỉ còn có hai người ở lại là ông Lăng và giáo sư toán Lê
Hồng Tài. Khác hẳn mấy ngày trước đây, ông Trần Hữu Lăng mau mồm
mau miệng hơn ngày thường.

Ông nói là ông ăn một bữa cơm vừa bụng lắm, ông không uống cà phê

vì sợ mất ngủ và có lẽ vài hôm nữa thì đi ra miền Trung mấy ngày.

Không. Ông Lăng mạnh lắm, không có một mảy may gì tỏ ra bệnh

hoạn. Ông cũng không hề đụng chạm một câu nào đến cái đêm ông đánh
hai cái bóng ma ở nhà tôi. Có nhiều phần chắc chắn là ông đã bỏ qua
chuyện đó, không lưu ý tới nữa.

Nhìn đồng hồ tay thấy đúng mười hai giờ rưỡi, ông đứng lên chào tôi

kiếu về. Tôi giữ ông lại nghỉ, sợ rằng say rượu ra ngoài đường gió máy nhỡ
xảy ra chuyện gì không hay, ông cười và bảo tôi:

- Ông lầm rồi. Hôm nay, tôi uống thật nhiều thật, nhưng không say chút

nào. Ðây này, tôi đi có loạng choạng đâu.

Quả vậy, ông đi rất vững. Chính tôi, cũng lấy làm lạ sao hôm nay ông

uống hay như thế. Thường thường, vào những ngày khác, uống như thế thì
ông nói nhừ nhừ và đi chuệch chà chuệch choạng. Tuy nhiên, tôi không lấy
thế làm lạ chút nào: ai đã uống rượu đều nhận thấy có những hôm ta uống

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.