BÓNG MA NHÀ MỆ HOÁT - Trang 93

quốc" để làm cái "vỏ" bao những hành vi độc ác dữ tợn của anh ta và lấy
làm kiêu hãnh mình đã làm đầy đủ bổn phận của một công dân ái quốc.

Không một lúc nào Tôkubê nghĩ rằng anh ta đã làm tội ác này chồng lên

tội ác kia.

Hơn thế, anh ta lại còn cho rằng khi mà người ta vì nước mà hành động

thì người ta có thể làm tất cả, cũng như một người làm việc đã có trách
nhiệm thì phải có quyền lợi, không ai có cách gì trách móc hay phê phán.

Câu chuyện sau này xảy ra chính giữa lúc Tôkubê đang "lên" và đang

ôm ấp những tư tưởng đó.

Lúc ấy, quân Nhật đang thắng thế, quân đội Pháp đang bị dồn vào thế bí

lùi dần. Tôkubê cùng một đoàn ba nhà buôn Nhật hoạt động từ Cam Ranh
ra Cà Ná, Phan Thiết, Phan Rang, Phan Rí, Huế, một hôm vào một xóm kia
để mua chuối già về ăn cơm thì gặp một cô gái nền nã nhu mì đương ngồi
dưới bóng cây mù u nói chuyện với cô bạn về "chợ Cây Da Thằng Mọi".

Một cô nói:

- Chị nói đúng. Ở vào cái khoảng trại Võ Tánh bây giờ, theo lời ông già

bà cả nói lại thì ngày trước có một cái chợ kêu là "Chợ Điều Khiển".

- Tôi cũng chẳng biết. Nhưng nghe thấy nói rằng chọ này do một ông

điều khiển lập ra.

- Mà ông Điều Khiển lại là cái gì chớ?

- Hình như "điều khiển" là một chức quan võ cầm binh đánh giặc thuở

trước đời Gia Long. Nhưng ta bỏ chợ Điều Khiển đó. Nói về "Chợ Cây Da
Thằng Mọi" cần hơn. Tôi muốn nói với chị về chợ đó!

- Ủa! Sao vậy nè?

- Đi khỏi chợ Điều Khiển một quãng thì là chợ "Cây Da Thằng Mọi".

Khoan. Thấy cái tên như thế, chị đừng tưởng chợ này có cây da và do một
người đứng ra xây như ông Điều Khiển. Chợ có cái tên như vậy là vì ở bên
trong thuở ấy, có một món hàng không đâu bán: ấy là một thứ đèn thắp dầu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.