BÓNG NGƯỜI DƯỚI TRĂNG - Trang 65

Việt hiểu ngay thiếu nữ đó là ai, Tuấn đã nói nhiều về nàng. Mỹ Dung
thong thả đáp :
- Thưa ba, con cũng biết ba làm như thế là phải, song con thiết tưởng Tuấn
hãy còn nhỏ mà ba cấm đoán nó quá cũng tội nghiệp. Tuổi nó cần được
chơi nhởn như những đứa trẻ khác và…
Giữa lúc ấy thì Bạch Liên vì đứng sát hàng rào bị những lá găng cọ vào
mũi, nên buồn hắt hơi. Cố nhịn nhưng không được, Bạch Liên bịt miệng :
- Hắt xì !
Cha con Mỹ Dung đi cách xa hàng rào có mấy bước vội quay lại. Ông già
hỏi :
- Cái gì thế ?
Hình như Mỹ Dung thoáng thấy đôi trẻ nên nàng bảo cha :
- Chắc có con chó ngoài hàng rào. Ba để con lại coi…
Và Mỹ Dung bước thẳng tới chỗ đôi trẻ đứng nấp.
Việt toan kéo Bạch Liên chạy trốn, nhưng bỗng ngừng lại, vì thấy Mỹ
Dung nháy mắt mỉm cười, rồi giả bộ nói :
- Xì, chó con, làm gì đó mày !
Việt rụt cổ lại, cố nhịn cười : Rõ ràng Mỹ Dung không thể nhầm Việt là con
chó được, và Việt hiểu ngay nàng muốn che chở cho các bạn của Tuấn.
Nàng đến gần khẽ nói :
- Tuấn đang ở trong nhà. Tối nay Tuấn sẽ ra chỗ hẹn, nếu có thể.
Đoạn nàng cao giọng :
- Chó con, đi chỗ khác !
Việt mỉm cười gật đầu :
- Cám ơn chị.
Rồi kéo Bạch Liên lảng ra chỗ khác. Đi một quãng xa Bạch Liên mới cười
ngặt nghẽo
- Kỳ quá, lúc nghe chị ấy kêu mình là chó, Liên muốn sủa lên mấy tiếng !
Việt băn khoăn :
- Gặp được Tuấn thật khó ! Không biết phải làm cách nào bây giờ ?
Cả hai trở về đường cũ thì cũng vừa gặp Khôi với Dũng. Khôi nói :
- Bọn này sục sạo khắp nơi không tìm thấy gì cả.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.