BÓNG NƯỚC HỒNG KÔNG - Trang 75

Mùi cũng là người dễ tính, có thêm bạn nhất là những lúc chồng vắng nhà
là có thêm niềm vui, sự chia sẻ, chị vẫn nói thế. Đức cũng nghĩ vậy, anh là
bộ đội, ít khi về thăm nhà, có mỗi mụn con lại cho đi học mãi tận Hà Nội,
An về ở cùng Mùi thì yên tâm hơn, nhiều lúc Đức cũng ghen vì Mùi quá
hồn nhiên trong giao tiếp.

Kiên trốn trại, Đức bị cấp trên gọi về Hà nội, nghe nói bị khiển trách rất
nặng. Khi Đức từ Hà nội về trại, có thêm 2 người nữa đi theo, An là cấp
dưới, không được phép biết chuyện mà chỉ thấy sau đó họ hay đi ra ngoài
bằng xe com măngca(41) và họp bàn liên miên. Cô thầm lo lắng nhưng
người ta đã không nói gì đến mình. Hôm làm thủ tục xin ra quân, có một
cán bộ nhân sự cùng Đức giải quyết việc giấy tờ, hỏi An:
- Đồng chí cho biết lý do cụ thể - Hắn hỏi.
- Mẹ em bắt về lấy chồng-An rụt rè trả lời.
- Mẹ tôi chứ, thôi được. À, thế ra chuyến về phép vừa rồi đồng chí đã chọn
rồi à? Thế chính sách hay kỷ luật quân đội ngăn cản đồng chí lấy chồng à?-
Hắn lạnh lùng chất vấn.
- Mẹ đồng chí có viết thư lên không - Hắn tiếp.
- Dạ không, không...mẹ em không biết viết ạ -An lại rụt rè trả lời.
- Thôi được, đồng chí ký vào chỗ này, chỗ này của thủ trưởng-Hắn cũng
muốn cho xong việc sớm.

An ra quân với mức phụ cấp một lần cho 1 năm tuổi quân ít ỏi, kể ra cũng
coi như họ cho tiền mua vé xe về quê. Khi còn chưa vướng bận gia đình,
tuổi trẻ luôn có ước vọng được thử thách những gì khó khăn ngoài sức chịu
đựng của mình, cũng một phần tò mò muốn biết những gì mới lạ trong đời

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.